Thái Tử Phi Tham Ăn - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Thái Tử Phi Tham Ăn


Chương 23


Edit: Diệp Nhược Giai​

Tuy tiểu trắng mập không giục Thập Nhất Nương, nhưng Thập Nhất Nương vẫn thấy được hắn đang vô cùng mong đợi, lần nào đến thăm nàng cũng đều ngó vào giỏ đồ thêu của nàng, thấy không có thứ gì giống hà bao thì ánh mắt không khỏi lộ vẻ thất vọng.

Tuy không biết vì sao tiểu trắng mập lại chấp nhất chuyện tỷ muội đích thân làm hào bao quần áo cho mình như vậy, nhưng Thập Nhất Nương quyết định thỏa mãn cho nguyện vọng của hắn. Hừ, không phải chỉ là vài đường kim mũi chỉ thôi sao, chắc không thể nào khó hơn chuyện chém zombie chứ đúng không?

Thập Nhất Nương bĩu môi lẩm bẩm mút đầu ngón tay lại bị kim đâm chảy máu của mình, nha hoàn kinh ngạc giữ lại tay nàng, lấy ra lọ thuốc mỡ nghe đồn là bôi lên không để lại sẹo như đang lấy vật quý. Thập Nhất Nương nhíu mày, tuy rằng tiêu độc bằng nước miếng thì hơi bẩn thật, nhưng thuốc mỡ này dùng lần nào Xuân Lan đau lòng lần ấy, chắc chắn không rẻ, Thập Nhất Nương hết sức nhớ nhung rượu cồn vừa tiện lợi vừa hiệu quả ở hiện đại.

Chém zombie thật ra chỉ cần vung từng nhát từng nhát dao trắng xuống (Vì sao không phải là dao hồng? Chém zombie thì phải chém đầu, xin dừng lại vài giây ngẫm nghĩ xem não có màu gì.) Thập Nhất Nương sầu não nhìn hà bao của mình, không thể không thừa nhận chuyện này còn khó hơn cả chém zombie, rõ ràng nàng đã chọn hình hoa hướng dương đơn giản nhất để thêu, nhưng có ai có thể nói cho nàng biết, cái đống vàng vàng giống thứ mà người ta đại tiện ra này là gì không?

“Cái này……” Xuân Lan cũng không biết nói gì, nàng chỉ có thể an ủi tiểu thư nhà mình, “Thật ra may quần áo chỉ cần cắt rồi khâu lại thôi, thêu khó lắm, chúng ta luyện may vá trước đi.”

Thập Nhất Nương hăm hở trở lại, ân, Xuân Lan nói đúng, bé gái cổ đại không biết thêu hoa cũng có rất nhiều, đặc biệt là mấy cô nương nông thôn, họ chỉ biết may vá mà thôi. Chuyện thêu thùa này cần phải có thầy dạy, nhóm thôn cô thứ nhất là phải làm nông nên tay thô ráp không khéo, thứ hai là không có tú nương (1) hướng dẫn, cho nên chỉ có thể may vá. Thập Nhất Nương cố gắng tự an ủi mình, cũng xin lỗi Thập Lang vì không có hà bao cho hắn, nhưng nàng quyết định may cho hắn một bộ quần áo có một không hai trên toàn Đại Hạ này, cam đoan hắn mặc bộ quần áo này vào có bò lên đỉnh núi tuyết cũng sẽ không bị nẻ da.

(1) Tú nương: Các bác các cô chuyên may vá thêu thùa trong mấy cửa hàng may mặc.

Thập Lang mừng quýnh, không hề để ý đến chuyện hà bao bị đổi thành quần áo. Hắn cũng không phải đứa ngốc, hà bao nhỏ xíu như vậy, muốn khoe cũng rất bất tiện, ai mà đặc biệt chú ý đến hà bao của ngươi đâu, nhưng quần áo thì không giống vậy, mặc trên người ai cũng thấy được!

Vì ánh mắt chờ mong của tiểu trắng mập mà Thập Nhất Nương hừng hực nhiệt huyết. Hừ, nàng không làm được hà bao là vì không biết thêu hoa, chứ còn may may vá vá là sở trường của nàng! Kinh nghiệm tuyệt đối phong phú!

Thập Nhất Nương cẩn thận may bông vào bên trong lớp da thỏ, sau đó lại may thêm một tầng vải dệt mềm mại. Thời đại này đã có vải bông, chỉ là sản lượng không cao. Không bao lâu sau, nàng đã làm xong một bộ quần áo cho Thập Lang, Thập Nhất Nương vô cùng cảm động, ô ô, hai đời rồi, rốt cuộc nàng cũng kiếm được một ít kỹ năng của hiền thê lương mẫu để mà lận lưng.

Xuân Lan cũng hết sức kích động, oa, quả nhiên tiểu thư nhà nàng có kỹ thuật may vá không tồi, ít ra không bị kim đâm lỗ chỗ giống cái sàng nữa, mà quần áo này cũng được may rất nhanh.

“Đây là quần áo á?” Khóe miệng tiểu trắng mập hết co co lại giật giật, đánh giá khoảng cách từ chỗ mình đứng đến cửa.

Phương thị và Tôn thị ngồi một bên cười đến gập cả người lại, lại vô cùng khéo léo chặn đường trốn của Thập Lang, “Thập Lang, muội muội con hiếm khi làm quần áo cho con, con mau mặc thử đi.”

Mặt tiểu trắng mập nhăn như khỉ, đau khổ nói, “Nhưng cái này…… thật sự không giống quần áo mà.” Ngươi có gặp qua con thỏ nào xài chiêu kim thiền thoát xác chưa (1)? Nếu nói cái này là quần áo, không bằng nói là bộ da của một con thỏ khổng lồ bị lột ra đi. Đúng vậy, đây là một bộ quần áo con thỏ, lông thỏ mềm mại ấm áp, Thập Lang là có thể đoán được quần áo này ấm đến cỡ nào, chỉ có điều……

(1) Kim thiền thoát xác: Nghĩa bóng là lặng lẽ chuồn mất, ví với việc dùng mưu trí trốn thoát mà người khác không kịp phát hiện ra. Ở đây bạn Thập Lang muốn nói theo nghĩa đen, mọi người đều biết khi con ve thoát xác thì còn lại một cái vỏ rỗng nguyên vẹn, thử tưởng tượng điều đó với con thỏ đi

~Ta không muốn làm con thỏ! Làm thỏ cha cũng không muốn! Thỏ tướng công thì lại càng miễn bàn! Trong đầu thoáng hiện vô số những thứ có quan hệ với con thỏ, Thập Lang rất muốn cự tuyệt, nhưng khi hắn nhìn đến bàn tay của Thập Nhất Nương thì lại do dự. Hai tay Thập Nhất Nương bị kim đâm lỗ chỗ, bị Xuân Lan lấy vải quấn kín lại để chống lạnh chống nước.

Thập Lang cầm lấy một đống da lông kia, dùng tư thế ‘tráng sĩ một đi không trở lại’ vọt vào phòng trong.

“Thập Nhất Nương thật lợi hại.” Tôn thị khen ngợi, chỉ cần nhìn độ dày của bộ quần áo thỏ kia là biết Thập Nhất Nương đứa nhỏ này hao tâm tổn trí thế nào, còn có những đường may tinh tế tỉ mỉ không để lọt tí gió nào, kiểu dáng lại có thể đạt đến trình độ giữ ấm tốt nhất. Nếu không phải đứa nhỏ này thật tình nghĩ đến chuyện Thập Lang khổ sở vì bị nẻ da thì làm sao có thể nghĩ ra bộ trang phục như thế.

Phương thị cũng mỉm cười, “Bộ quần áo này vừa nhìn là đã biết rất ấm rồi, lại còn cực kỳ đáng yêu nữa. Thập Nhất Nương vất vả rồi.”

Thập Nhất Nương được khen ngượng chín mặt, lúc này, tiểu trắng mập mặc quần áo bước ra, ánh mắt Phương thị và Tôn thị đều sáng ngời, oa, thỏ béo đến rồi, quá dễ thương quá đáng yêu đi.

Thập Nhất Nương kích động, tay nghề của nàng quả thực là quá tốt, có thể biến một tiểu trắng mập thành một con thỏ lớn đáng yêu kinh khủng! Xem lỗ tai thỏ rũ xuống kia kìa, xem một thân lông thỏ mềm mềm kia kìa, lại xem cái đuôi thỏ tròn tròn một cục kia kìa……

Mắt tiểu trắng mập ngập nước, ủy khuất nhìn một đám nữ nhân xem hắn như thỏ mà xoa nắn từ đầu đến chân.

“Bộ này không tệ.” Phương thị thấy tiểu trắng mập chu cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn lại càng giống tiểu kim đồng hầu hạ bên cạnh Bồ Tát, trong lòng mềm thành một bãi nước, Nhị đệ muội cứ ghét bỏ Thập Lang béo, thật ra béo đáng yêu biết bao, “Thập Lang, con xem, bộ quần áo này kín mít không hề có kẽ hở nào, ấm áp cực kỳ nha.”

Nhịn không được mà ngắm nghía cục đuôi tròn xoe sau mông con trai mình, Tôn thị cũng nhịn cười an ủi con, “Thập Lang, áo khoác vẫn có thể bị lọt gió đằng trước, áo lông thì lại không che được lỗ tai. Con xem, mặc bộ này con sẽ không lo lỗ tai bị nẻ da nữa.”

Thập Nhất Nương cũng gật đầu thật mạnh, “Đúng vậy, Thập Lang ca, về sau cho dù tuyết rơi cũng không sợ, y phục này cực ấm…… Nhưng sao vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, hình như là vẫn thiếu gì đó……”

Thập Nhất Nương bảo Thập Lang đi dạo một vòng, mới vỗ tay, “Quên bao tay.” Lại cầm lấy một ít da thỏ lên làm bao tay, vài nữ nhân hai mắt tỏa sáng hứng thú vọt qua trợ giúp, không bao lâu sau, một đôi bao tay da thỏ mềm mềm ra đời.

Thập Nhất Nương vừa lòng nhìn thành phẩm của mình, “Quá dễ thương, Thập Lang ca thật sự là rất dễ thương.”

Một đám nữ nhân cũng kích động đến muốn xỉu, “Thập Lang, vẫy tay xem ~~”

Thập Lang mặc đồ giống thỏ chu miệng hồng hồng, không tình nguyện giơ lên ‘móng’ thỏ đầy lông vẫy vẫy, cũng cố gắng giấu chân vào dưới cái bàn, hức, nếu Thập Nhất Nương nhớ tới chuyện phải cải biến đôi giày của hắn thì thảm rồi. Chỉ cần nghĩ đến chuyện chân mình cũng bọc trong một đống lông, Thập Lang liền mơ màng, ha ha, đó căn bản chính là ác mộng.

Mấy nha hoàn cũng khen tiểu trắng mập mặc đồ thỏ đến mức hoa nở đầy trời, tiểu trắng mập biết quần áo này chắc chắn không thể không mặc, chỉ có thể cắn răng nói, “Đại bá mẫu, mẹ, nếu bộ quần áo này ấm áp như vậy, không bằng muội muội cũng mặc chung đi.” Hừ, nếu có người chê cười thì ít ra hắn cũng có bạn.

“Đúng là ý kiến hay.” Phương thị đồng ý: “Nào, Nhị đệ muội, chúng ta cũng làm cho Thập Nhất Nương vài bộ như thế.”

“Con muốn màu phấn hồng!” Thập Nhất Nương vội nói.

Nàng thật không biết vì sao phải ngượng, đời trước vừa đến mùa đông thì nàng liền cosplay thành kính thưa các loại động vật, thỏ thì tính là gì chứ, gấu trúc, gấu Bắc Cực, khỉ lông vàng thậm chí cả khủng long nàng đều đã từng cosplay qua, ân, dựa theo kinh nghiệm của nàng, lễ mừng năm mới mà cosplay thành động vật đi sang nhà hàng xóm, sẽ được cho đặc biệt nhiều kẹo.

“Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, Thập Nhất Nương muốn một bộ hồ ly, với cả làm mấy bộ đồ gấu, hổ cho ca ca cũng không tệ.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nói, trong xe lông thú mà tổ phụ đưa đến còn có da gấu hiếm có đó nha.

Phương thị và Tôn thị đều cảm thấy như vừa phát hiện ra được một lục địa mới, mắt sáng ngời ngời, chủ ý này thật sự là quá tốt! Trước kia các bà cũng chỉ nghĩ đến chuyện làm áo khoác dài, áo choàng có nón, áo lông, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm một bộ quần áo giống động vật.

Thập Lang vươn ngón tay ra, đây là một đôi bao tay có thể để người đeo cử động được như bình thường, khi nào muốn làm việc thì có thể tách ngón tay ra. Thập Lang đăm chiêu thử viết chữ vẽ hình một chút, tuy rằng không đủ thoải mái để làm những thứ tinh tế, nhưng nếu cầm đao bắn cung thì không bị ảnh hưởng gì lớn, nhất là dưới tình hình bị đông cứng vào ngày đông, đôi tay múa đao vung thương mà không có gì bảo hộ thì rất đau khổ……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN