[12 Chòm Sao] Thanh Xuân Ấy Ta Dành Trọn Cho Nhau - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


[12 Chòm Sao] Thanh Xuân Ấy Ta Dành Trọn Cho Nhau


Chương 7


Tầm 30 sau đồ ăn đã được ship về tận biệt thự…

-Wowww….Trông ngon quá đi à!- Ngưu nhìn them chảy cả nước miếng.

-Mọi người ăn luôn đi cho nóng!- Xử trả tiền cho shipper rồi bê đống đồ ăn vào

Mọi người quyết định sẽ ăn ở ngoài vườn nên họ nhanh chóng di chuyển ra ngoài đó. Ngoài vườn, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng và những chiếc đèn led trang trí tạo nên 1 không gian vô cùng đẹp, thơ mộng xung quanh mọi người.

-Woa! Ngoài này đẹp quá!-Song Ngư thích thú nhìn khung cảnh nên thơ chả khác gì trong mấy quyển ngôn tình cô hay đọc

-Tụi mình ăn lẹ đi! Mình đói quá rồi!- Ngưu giục

12 sao ngồi xuống cái bàn ở giữa không gian đó và bắt đầu thưởng thức món lẩu tokbokki nóng hổi.

-Sao hôm nay Xử tỷ tốt đột suất vậy?-Mã hỏi và ngay lập tức, anh bị Xử ngồi đối diện đạp 1 phát vào chân khiến an im re, không nói thêm gì.

-Mình lúc nào chả tốt, Ngưu nhỉ???- Xử quay phát sang con Trâu ham ăn đang ngấu nghiến đống thức ăn kia với tốc độ ánh sáng như có ai đang tranh đồ ăn với anh vậy.

-Ukm! Ukm! Xử tỷ là số 1 luôn á!- Chỉ cần là đồ ăn, tất cả Ngưu đều thích và rất dễ bị dụ dỗ

-Đúng là tên ham ăn! Ăn từ từ thôi!- Song Tử ngán ngẩm nhìn tên Trâu điên đang ngồi cạnh mình.

12 sao vừa ăn vừa nói chuyện, cười đùa vui vẻ. Họ kể cho nhau nghe chuyện hồi bé, họ tâm sự với nhau những chuyện họ luôn giấu kín. Họ như hiểu nhau và trở nên thân thiết hơn sau mỗi ngày. Mải “tâm sự tuổi hồng”, họ không để ý đến thời gian. Giờ cũng đã hơn 12 rưỡi rồi, trời về đêm càng trở nên lạnh hơn

-Thôi! Muộn rồi! Đi ngủ thôi! Mai còn đi học!- Xử giật mình nhìn giờ bằng chiếc đồng hồ đeo tay của mình.

-Chúc mọi người ngủ ngon!-Cừu nhanh nhảu vẫy tay chào mấy sao rồi chạy vèo lên phòng

———————-Tại phòng Xử & Yết—————————–

-Yết nè! Tại sao cậu luôn tỏ ra lạnh lùng, khó gần trong khi cậu vẫn rất quan tâm đến những người xung quanh cậu?-Xử lấy hết can đảm hỏi anh

-Sao cậu lại cho là tôi quan tâm họ?-Yết hỏi ngược lại Xử

-Ánh mắt cậu nhìn họ! Đó không phải ánh mắt hờ hững như trên lớp! Nó như muốn nói ” Có chuyện gì sao?”. Mình thấy vậy đó-Xử nói. Câu nói đó khiến Yết ngẩn người ra 1 lúc

“Cô gái này! Đang quan tâm mình sao?”- Yết cười nhẹ rồi quay sang nói với Xử bằng cái giọng đầy sát khí

-Cậu mà nói nữa là tối ngủ đất đó!- Nói rồi anh lại đeo headphone lên và nhắm mắt ngủ.

“Thiệt là! Đồ máu lạnh!”- Xử phồng má

” Sợ rồi sao?”- Yết cười thầm

————————-Tại khu vườn sau biệt thự——————–

1 cô gái với mái tóc màu xanh dương đang ngẩn người thả hồn vào khung cảnh lãng mãn ở đây. Chỉ tiếc cô đang có 1 mình, cũng không hẳn đã giống những câu chuyện cô đã đọc, phải là 1 đôi trai gái yêu nhau, cùng nhau ngắm bầu trời đêm trong 1 không gian tràn ngập màu sắc. Nghĩ đến đây, cô thấy buồn quá! Cô ngồi tựa đầu lên chiếc xích đu gần đó, nhắm mắt lại suy nghĩ. Những cơn gió đem hơi lạnh phả thẳng vào cơ thể nhỏ nhắn ấy khiến cô chốc chốc lại khẽ run lên!

Bỗng cô cảm thấy ấm hơn! Phải, cô người đang đắp chăn cho cô! Thấy cô đã ngủ, người con trai đó nhấc bổng cô lên rồi nhẹ nhàng đưa cô về phòng. Cô bị anh bế đi, gương mặt áp sát vào lồng ngực săn chắc của cậu ta khiến cô cảm nhận được 1 mùi hương quen thuộc.

“Là cậu ấy! Tại sao…”-Ngư nghĩ ngợi nhưng rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của cậu

-Ngốc!- Mã cúi xuống ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp đã ngủ say kia của Ngư

—————————————————————————-

Sáng hôm sau

Trên con đường hai bên là cây đang rụng lá, 1 cô gái rất đỗi xinh đẹp đang đi bộ thẫn thờ trên đường: “Hôm nay cậu ấy không đi tập sao?”. Bỗng cô va phải 1 bà thím đã ngoài 40 nhưng trang điểm lòe loẹt nhìn chả khác gì 1 con vẹt khiến cho cả 2 người cùng ngã ra sau.

-Ai da! Con nhỏ kia! Mày đi không nhìn đường à?- Bà thím đó đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi quát lớn

-Cháu không cố ý! Cháu xin lỗi!- cô gái kia cũng đứng dậy nói

-Ôi trời ơi! Bộ quần áo đắt tiền tôi mới mua hôm qua! Mày.. mày…-chưa nói hết câu, bà ta tức quá liền giơ tay lên định tát cô gái trước mặt

Cô gái đó nhắm mắt lại nhưng: “Pặc”- 1 cánh tay khỏe cản tay của bà thím kia lại

-Không phải cô gái này đã xin lỗi rồi sao? Tiền quần áo tôi sẽ trả!- Nói rồi người con trai diện bộ vest trông vô cùng bảnh đó lấy từ trong ví ra 1000$ rồi liếc mắt nhìn bà thím đó ý hỏi đủ rồi chứ.

Bà thím thấy tiền là mắt sáng lên. Nhận tiền rồi bà ta biến luôn, không quan tâm gì nữa.

-Cảm ơn anh!- Cô gái ấy quay sang nói với chàng trai vừa giúp mình

-Không có gì! Tôi là Bạch Hải! Còn em?- Chàng trai đó xòe tay ra trước

-Em là Thiên Bình! Số tiền vừa rồi em sẽ trả lại cho anh nhưng hiện giờ em không mang ví theo người!-Cân lúng túng sờ hết túi áo rồi đến túi quần khiến chàng trai kia bật cười

-Không sao! Chút tiền đó đâu đáng gì! Mà tay em bị thương rồi kìa!-Bạch Hải nhìn vào lòng bàn tay của Cân nói

-Không sao! Vết xước nhỏ thôi!- Cân cười nhẹ

-Em ở đâu! Anh đưa em về!

-Không cần đâu ạ! Em ở ngay gần đây! Em xin phép đi trước!- nói rồi Cân lễ phép cúi đầu chào anh chàng kia rồi chạy thật nhanh về biệt thự khi biết đã muộn.

——————–Tại biệt thự———————————

-Tiểu Cân à! Lên tắm lẹ đi! Sắp muộn rồi!- Xử giục khi thấy Cân mới từ cửa biệt thự bước vào, trán đầy mồ hôi

-Mọi người đi trước đi! Mình sẽ đến sau!- Cân nói rồi chạy ngay lên phòng

—————————–Tại lớp 11S——————————

-Hôm nay chúng ta sẽ chào đón 1 thầy giáo mới sẽ dạy thay cô Xuân Xuân về bộ môn tâm lý học.- Thầy Xà Phu nói rồi hướng ánh mắt ra phía cửa.

Từ cửa, 1 chàng trai trẻ mặc bộ vest đen lịch thiệp bước vào lớp khiến bọn con gái trong lớp ồ hết cả lên vì sự đẹp trai của vị thầy giáo trẻ

-Xin chào! Tôi là Bạch Hải! Tôi sẽ dạy thay cô Xuân Xuân trong thời gian tới! Mong các em hợp tác!- Nói rồi thầy giáo cười nhẹ

-Ê! Đó không phải anh hai cậu sao?- Sư quay sang hỏi Cừu

-Phải! Anh tui trông trẻ vậy nhưng giỏi lắm!- Dương Dương cười tươi, khoe về người anh trai đag đứng trên bục giảng kia.

-Chả bù cho cậu!- Sư lại ghẹo cô khiến đầu cô bốc khói và chỉ muốn dần cho cậu ta 1 trận.

-Lớp trưởng! Sĩ số lớp hôm nay thế nào!- Bạch Hải hỏi

-Thiếu 1…

-Xin lỗi thầy… em tới trễ!-Thiên Bình mở cửa lớp, chống tay thở hổn hển

-Gặp lại em rồi!- Bạch Hải cười

-Anh…Anh làm gì ở đây?-Cân vẫn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra

-Tôi là giáo viên dạy môn tâm lý học! Tôi sẽ dạy thay cô Xuân Xuân trong thời gian tới!

-Hả…- Cân ngơ người

-Thôi em mau vào chỗ đi!- Bạch Hải nói

Thiên Bình nhận ra đã vào tiết liền chạy về chỗ ngồi.

-Ê! Cậu quen thầy ấy à?- Song Tử quay xuống hỏi Cân

-Sáng nay mình gặp chút rắc rối nhưng được anh..ak thầy Bạch Hai giúp đỡ!- Cân nói

Cân không hề biết rằng Kết đang rất chăm chú đến câu chuyện sáng nay của cô nàng.

-Các em bắt đầu ghi bài!- Thầy giáo nói

Cân do vết xước bị ngã sáng nay nên cầm bút có chút khó khăn. Thấy vậy Kết liền đưa tay giật quyển vở của Cân lại chỗ mình, nhẹ giọng:

-Mình viết hộ cho! Đừng cố!

-Không…không cần…đâu!- Cân ấp úng

-Nghe lời mình 1 lần đi!- Kết nói rồi cúi mặt xuống quyển vở ghi bài

-Cảm..cảm ơn!- Cân cười nhẹ rồi chăm chú nghe giảng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN