Âm Thầm Yêu Anh
Chương 13: Tỉnh lại
Trong phòng bệnh VIP, trên giường, Quỳnh với sắc mặt tái nhoẹt không có chút máu đang an ổn ngủ, bà Loan ngồi cạnh giường lo lắng nhìn cô, ông Chính thì đứng ngay cạnh bà Loan tiếp tục im lặng trấn an. Ở một bên giường khác, Hào, Hạnh và thư kí Hà cũng lo lắng nhìn người nằm trên giường, đang chờ Quỳnh tỉnh dậy. Bà Hồng lên tiếng với giọng nói pha lẫn chút bất an:
– Sao con bé vẫn chưa tỉnh dậy nữa?
Tuy không kém phần lo lắng, Hào vẫn trấn an mọi người:
– Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, Quỳnh đã không sao rồi. Chắc là do thuốc mê chưa tan hết nên vẫn không tỉnh dậy thôi – Lời nói của Hào lúc này như một liều thuốc làm giảm đi sự lo lắng của mọi người.
Bỗng từ cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một giọng nói lo lắng truyền đến:
– Là phòng này sao? – Chưa nghe tiếng trả lời thì cửa phòng đã mở ra.
Người đến là bà Kim Lan – mẹ của Quỳnh cùng với tài xế Trương. Thấy là mẹ Quỳnh, bà Loan đã được ông Chính đỡ đứng dậy chào hỏi, nhường chỗ cho mẹ Quỳnh. Bà Lan nhanh chóng đến bên giường, thương cảm vuốt ve khuôn mặt của Quỳnh, sợ cô tỉnh giấc nhỏ nhẹ hỏi:
– Con bé sao rồi?
– Dạ không sao. Phẫu thuật rất thành công. Lát nữa em ấy sẽ tỉnh thôi – Hạnh nhẹ nhàng đáp lại.
Bên cạnh, bà Loan lên tiếng chào hỏi, giọng nói đầy sự cảm kích:
– Chào chị, thật sự xin lỗi con bé vì cứu tôi nên mới bị thương. Tôi rất lấy làm tiếc.
Là một người thấu hiểu tình người, bà Lan không hề trách cứ gì, rất cảm thông nói:
– Đây chỉ là tai nạn thôi. Nếu là bất cứ ai thì cũng sẽ hành động như vậy thôi. Huống chi con bé đã không sao rồi.
– Chị đã có một người con gái thật sự rất tốt. Con bé không chỉ bản lĩnh, quyết đoán trong công việc mà còn có tấm lòng nhân hậu, giúp đỡ mọi người không màng đến cả sự sống của bản thân – ông Chính không tiếc lời khen ngợi Quỳnh.
Quỳnh chính là niềm kiêu ngạo của bà Lan, tuy vậy bà ấy vẫn rất khiêm tốn nhã nhặn từ chối lời khen:
– Ông đã quá khen rồi – Lúc này bà mới nhìn thấy Hạnh, thắc mắc – Hạnh, con đến đây lúc nào?
Ba mẹ của Hào nghe bà Lan hỏi Hạnh thì rất ngạc nhiên bất chợt mới nhớ tới Hạnh từng nói Quỳnh là em gái của mình. Lẽ nào giữa hai người có mối quan hệ khác, nãy giờ chỉ lo cho tình trạng của Quỳnh nên vẫn chưa kịp hỏi. Như trả lời câu hỏi của họ, Hạnh đáp lại:
– Dạ người mà Quỳnh cứu là mẹ của Hào nên con mới nhận được tin tức nhanh như vậy.
– Hào? Cô đã từng nghe Quỳnh nhắc đến cậu ấy. Cậu ấy là bạn thân của con đúng không? – Suy suy nghĩ nghĩ một chút xíu rốt cuộc bà Lan đã nhớ lại Hào là ai.
Hạnh chưa kịp trả lời thì Hào đã chen ngang tự giới thiệu:
– Chào cô. Con là Hào. Đáng lẽ con phải tới nhà chào hỏi mới phải phép không ngờ lại gặp cô trong trường hợp này. Con thật sự rất biết ơn vì Quỳnh đã cứu mẹ con.
– Ak. Cô đã từng nghe Quỳnh nhắc tới con nhiều lần. Nó thường… – bà Lan đang nói thì nghe thư kí Hà kêu lên:
– Quỳnh sắp tỉnh rồi kìa.
Một câu nói khiến mọi người bỗng chốc im lặng chỉ tập trung chú tâm nhìn vào người đang từ từ tỉnh lại. Mắt Quỳnh từ từ mở ra, không thích ứng được với ánh sáng lại nhắm rốt cuộc cuối cùng mới mở ra được nhưng vẫn mờ nhòa nhìn xung quanh, giọng nói yếu ớt không có hơi sức gọi mẹ. Bà Lan nhẹ nhàng vuốt ve má cô, khẽ khàng:
– Mẹ ở đây. Con cảm thấy thế nào?
– Con không sao. Con chỉ cảm thấy rất buồn ngủ thôi – Rất mệt nhưng Quỳnh vẫn ráng sức nói để mẹ không cần thêm lo lắng.
– Được. Vậy con ngủ tiếp đi – mẹ Quỳnh kiên nhẫn ôn nhu dỗ dành.
Không thể tiếp tục chống đỡ được, Quỳnh nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, mọi người như trút được gánh nặng. Bà Lan đề nghị:
– Thôi mọi người về trước đi. Hôm sau con bé tỉnh táo hơn thì hãy tới thăm. Mấy đứa con cũng về đi ngày mai còn đi làm nữa.
– Vậy chúng tôi đi về trước. Ngày mai chúng tôi sẽ đến thăm con bé – ba mẹ Hào hôm nay đã quá mệt nên cũng không từ chối rời khỏi trước.
– Dạ vậy tụi con xin phép. Mai tụi con sẽ ghé thăm Quỳnh – Hào, Hạnh và thư kí Hà cũng đã yên tâm rời khỏi.
Tại biệt thự nhà Hào, ông Chính đỡ bà loan vào cửa, ngồi trên salon, sai bảo người giúp việc thím Trương:
– Thím Trương, thím pha giúp tôi cho bà chủ ly sữa nóng đi – Thấy thím Trương đi rồi ông mới vuốt nhẹ má bà Loan, giọng nói trầm ấm hỏi han:
– Em có mệt không? Uống chút sữa rồi nghỉ ngơi sớm được không? – Hôm nay quá kinh hoảng nên cả thể xác và tinh thần của bà Loan đều rất mệt mỏi nên gật gật đầu đồng ý.
Lúc này trên lầu, một cô gái đáng yêu, đôi mắt rất đẹp, đen láy và tròn xoe, đôi môi đỏ cùng với làn da trắng, thanh xuân ngời ngời đang nở nụ cười tươi tắn, chạy xuống lầu. Cô đem lại cho người ta cảm giác thân thiết nhưng không kém phần xinh đẹp khiến cho người ta không thể dời mắt được. Đó là Tử Nhiễm – em gái của Hào, Tử Nhiễm đến ngồi bên mẹ, giọng nói quan tâm:
– Mẹ. Con nghe nói hôm nay xảy ra tai nạn. Mẹ có sao không?
– Mẹ không sao – Bà Loan nở nụ cười trìu mến đáp lại.
Ông Chính cũng dịu dàng nhìn Tử Nhiễm, sai bảo:
– Thôi ba đỡ mẹ con lên lầu nghỉ ngơi. Con đem sữa lên phòng cho mẹ nha.
– Yes, sir – Tử Nhiễm cũng phụ cha đỡ mẹ đứng dây, tinh nghịch nháy nháy mắt cười vui vẻ nói.
Một hành động tốt đã giúp Quỳnh ghi thêm điểm chăng? Tình cảm của họ sẽ phát triển như thế nào? Tình anh em, tình bạn hay tình yêu?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!