Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! - Chương 11: Lại thích anh mất rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
232


Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!


Chương 11: Lại thích anh mất rồi


Và hiện tại đã sau 4h đồng hồ nó vẫn chưa tỉnh lại sau quả tiếp đất đẹp mắt ấy. Cơ bản là mỗi lần mở mắt ra nó chỉ thấy sao và sao. Hoa hết cả mắt, thôi thì đành nằm yên đi vậy.

Nằm đấy nó chỉ biết có rất nhiều người tới thăm nhưng nó không biết ai. Cho đến lúc mệt quá và nó ngủ thiếp đi

Sáng hôm sau, nó mở mắt ra, chắc đỡ hơn rồi nhưng tay nó còn đang cắm ốm truyền

-Chị.._ Nó quay qua nhìn Gia Khanh đang ngồi nghịch điện thoại kế bên

– Em tỉnh rồi sao? Ngủ cả ngày làm chị không biết sao phải gọi bác sĩ mấy lần ý_ Chị bỏ điẹn thoại xuống nhìn nó

– Mọi người đâu hết rồi ạ?

– Về đi học hết rồi. Đợi em khỏe chị em mình cũng về.

– Thôi em cũng khỏe rồi ý mà. Cho em về đi, em không thích ở bệnh viện đâu_ Nó lắc đầu

– Ok. Vậy chị gọi người đưa chị em mình về nhé.

– Ơ…. chị còn mới phẫu thuật mà

– Chị có bác sĩ riêng ở nhà mà😊

Rồi nó giúp chị thu dọn đồ. Tại ba mẹ chị bận nên có tài xế riêng tới đón. Nó đang lo không biết chuyện gì xảy ra ở lớp nó rồi ở kí túc khi hôm qua nó không về.. haizzzz

Trên xe về chị cảm ơn nó rối rít, bảo không có nó chị sẽ không biết ra sao rồi. Nó lại càng ngày càng thích chị hơn ý. Chị không giống như nhiều người học giỏi mà xinh đẹp đã thế nhà lại có điều kiện khác chị thân thiện và tốt bụng vô cùng luôn.

Thở phào nhẹ nhõm khi được biết Minh Hoàng đã lo mọi thứ cho nó. Về kí túc nó yên tâm tắm rồi nghỉ ngơi một lúc… hôm qua không tắm nó cảm giác như bẩn kinh khủng lắm rồi.

Sau khi ngủ không biết trời đất gì thì giọng vàng oanh của Thu Hà vang lên khi nhìn thấy nó

– Baby về rồi kìa. Đan à tôi nhớ bà quá_ Nhỏ một phát nhảy lên giường ôm nó

– Nó đang mệt đấy. Vặn nhỏ cái volume lại_ Yến Anh

– Nhớ mấy đứa quá_ Nó ngồi dậy dụi mắt

– Ăn gì chưa nào để Hà Anh xinh đẹp đi mua nào

– Chưa_ Nó trưng bộ mặt cún con nhìn Hà Anh

Một lúc sau nó được tẩm bổ bởi bao nhiêu là đồ ăn thức uống.

– Chết cha rồi điện thoại bỏ quên ở balo chị Khanh rồi_ Nó vò đầu

– Hậu đậu quá đi mất

Nó đang tích cực suy nghĩ cách…

Chạy vào bàn lấy laptop của Hà Anh, nhanh chóng đăng nhập facebook của nó để vào. Vội nhắn tin Gia Khanh mãi không thấy chị rep lại, Minh Hoàng cũng thế. Cho đến lúc bất lực nó mới phát hiện facebook anh đang sáng.

Hít thở thật sâu lấy hết can đảm để nhắn tin cho anh.

-” Anh Minh ơi.. anh có ở đấy không ạ”

Chưa đầy 3s sau anh rep lại

– “ừ”

Nó thở phào… được anh rep nó cứ thất vui vui

– ” Anh cho em xin sdt của chị Khanh được không ạ. ☺☺☺”

-“………..”

Anh sent cho nó xong vội vàng cảm ơn rồi mượn điện thoại gọi cho chị

[- Alo…

– Chị Khanh.. em Đan ạ. Chị có thấy điện thoại của em không ạ?

– Chị nhờ Khánh Minh đang mang qua cho em rồi. Ra cổng đi chắc sắp đến nơi rồi đấy

– Dạ… em vừa hỏi anh ấy số chị mà không thấy nói gì

– Có bao giờ em thấy nó nói gì không liên quan đến câu hỏi chưa?

– Em quên…. thôi em cúp máy nhé. Chị nghỉ ngơi cho khoe nhé…

-Ừ.Ăn uống nhiều vào đấy]

Trả điện thoại cho Thu Hà nó cột tóc vội chạy xuống cổng đợi Khánh Minh

Vừa xuống đến nơi nó đã thấy oto của anh vừa đến

Vội chạy lại, anh đứa điện thoại cho nó và bao nhiêu túi xách thuốc bổ đồ ăn các kiểu do Gia Khanh gửi cho nó

– Em cảm ơn ạ_ Nó nhận lấy, cười tươi cảm ơn anh. Không biết phải nó bị hoa mắt hay sao nhưng hôm nay nó thấy anh đẹp trai hơn mọi hôm ý.

Anh cười nhẹ một cái mà đúng hơn là nhếch môi thôi làm nó đứng sắp không vững. Anh…. không phải có má lúm chứ, duyên thế này lại còn đẹp trai nữa.Thế này thì sao nó ghét anh cho nổi cơ chứ

– Nghỉ ngơi cho khoe nhé_ Anh xoa đầu nó: Anh về đây_ Rồi bước lên xe. Nó thẩn thờ, xoa xoa mặt xem phải là mơ không. Nhưng hình như là thật ý… ôi trơid.. tim nó… như muốn tan chảy ra rồi. Nó muốn hét lên quá… ôi trời ơi….😊😊😊. Cái giọng trầm trầm lạnh lùng của anh sao hôm nay nó cảm giác ấm áp đến lạ thường

Làm sao đây, nó biết nói sao đây khi hết lần này đến lần khác anh làm nó điêu đứng thế này. Nó không bỏ cuộc đâu, nó sẽ tiếp tục cho phép nó thích anh😊😊😊. Hiện tại nó không biết dùng từ gì diễn tả cảm xúc của nó nữa. Tóm lại là tâm hồn nó lại treo ngược cành cây rồi.

Nó vừa đi vừa cười cười cho khi lên đến phòng

– Gì nhiều đồ vậy????

– Chị Gia Khanh gửi. Mà mấy bà biết ai mang qua cho tôi không???

Dưới lời kể đầy tò mò của nó thì ai cũng đang hóng

– Là anh Khánh Minh đấy.

Vừa nói xong nó bị đáng hội đồng vì tội làm phiền hoàng tử của tụi kia

– Hic.. cho mấy bà biết ảnh vừa xoa đầu tôi nữa cơ. Phẫn nộ tiếp đi

– Gì cơ???_ Cả 3 đồng thanh

Nó nhún vai cười cười rồi bỏ đồ vào tủ

– Có sữa trái cây đấy mấy đứa ăn thì lấy nhé

– Có nên tiêu diệt nguồn nguy hại này đi không nhỉ?_ Hà Anh trầm ngâm suy nghĩ

– Giết nó đi_ Yến Anh tỏ vẻ bằng lòng.

– Bạn bè với nhau mà thế hả?_ Nó hét

– Cậu là ai??? Tớ không quen cậu

Nó ấm ức bỏ lên gác hối hận khi kể cho tụi kia nghe mà.

Cơ mà nó vui quá, muốn hét lên cho cả thế giới nghe luôn quá…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN