Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
207


Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!


Chương 17


Buổi tối, nó vừa ăn tối ở dưới cantin lên, đang ngồi nghịch laptop thì điện thoại reo chuông là Gia Khanh gọi.

[- Em xinh đẹp nghe đây

– Nàng ăn tối chưa?

– Vừa xong ạ

– Đi chơi không?

– Ở đâu ạ chị?

– Thay đồ đi chị qua đón hen

– Dạ thôi… buổi tối em ngại đi lém. Với lại còn nhiều bài tập lắm.

– nàng lúc nào cũng thế hết á

– Thôi anh chị đi chơi vui vẻ ạ

– Còn mấy tháng chị ở Việt Nam nữa thôi đấy. Sau này lại hối hận bay giờ

– Em xin lỗi mà. Tại nay em nhiều bài tập quá à

– Vậy thì thôi vậy]

Nó cúp máy rồi chuẩn bị vào học. Không phải là nó nhiều bài tập tới mức đó mà bởi vì đi với tụi Gia Khanh nó cảm thấy nhỏ bé hơn bao giờ hết. Nó là con nhà bình thường mà, còn dựa vào học bổng mới ở được cái trường này chứ đâu phải sướng gì đâu. Mà tụi Gia Khanh thì đâu giống nó, từ Khánh Minh, Minh Hoàng, Minh Anh và cả Gia Khanh đều là con nhà thừa điều kiện, tiêu tiền không biết tiếc, phung phí một mức mà nó chỉ biết tròn mắt nhìn. Đi ăn mấy hôm cùng nó quá hiểu rồi mà, cứ để tụi chị trả tiền nó cũng ngại lắm, nên như theo mẹ nó nói thì cũng không nên đi chơi nhiều như vậy. Nếu mà có để nó trả tiền một hôm thì một tháng lương mẹ nó không đủ.

Haizzz vậy nên nó đành từ chối. Đôi lúc cảm thấy áy náy nhưng biết làm sao giờ. Mà lệch sóng mẹ nó cho về với đại dương ngay 😂 nên nó sợ lắm.

“Này anh ơi hãy lặng nghe tiếng con tim em như đang rối bời.

Vì em biết chính đôi mắt ấy của anh sẽ mang giấc mơ em đang tìm kiếm.

Em sẽ đưa anh đi vào những nơi lâu nay em vẫn thầm mong ước.

Nên đừng lo dù có bão tố thì em vẫn ở đây với anh.

Vì yêu anh nên em sẽ đến đây trao tặng anh những yêu thương nồng say.

Từng lời nói hôm nay cũng chẳng thể nào mang hết những tâm tư của em.

Dù rằng đôi chân em phải vượt qua gió mây chính đôi tay em vẫn giữ trọn vẹn hơi ấm.

Sẽ mãi chỉ trao cho riêng anh mà thôi”

Nó ngân nga hát, lâu nay cảm thấy nó yêu đời vô cùng luôn

– Lâu nay yêu đời xế_ Thu Hà cười

– Ahyhy

– Haizzz. Bà đi tỏ tình với ảnh đi_ Yến Anh chép miệng.

– Không đâu. Người ta chỉ thích ảnh như idol thôi. Không có nhu cầu yêu đương nhé

– Ơ thế là bà hem định lấy chồng ư?

– Bố bảo sau bố nuôi. Hem cần lấy chồng

– Thì có ai ngó đâu mà_ Hà Anh đang xem phim chen vào

– Hà em không được nói thế. Tại người ta chưa muốn yêu thôi_ Nó giãy nãy

– Hahaha_ Cả phòng nó cười ầm lên

Nó im lặng ngậm ngùi chiu lên gác học bài. Lần nào cũng bị ăn hiếp.

Lên tới gác nó mới nhớ rồi ló đầu xuống nói

– Sau tôi kiếm được thằng người yêu đẹp trai như soái ca ý, đập vào mặt cho mấy bà xem. Hứ

Ba đứa dưới kia bò lăn cười nó còn nó thì mặc kệ cho tụi nó cười rồi học

Bà thầy đã nói nhất định sau nó sẽ lấy được đại gia. Nó tin điều đó mà.

Bây giờ thì nó chỉ thích mỗi học thôi. Học là con đường ngắn nhất để dẫn nó đến với anh chồng tương lai đại gia của nó.😆😆😆

Sorry mí bạn xinh đẹp. Hôm nay tôi lại nhảm rồi😊 thông cảm nhé. Lâu nay bận qué

Cho xíu động lực viết tiếp đi

Yêu thương nhiều😚

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN