Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!
Chương 31
Ăn uống dọn dẹp xong xuôi các kiểu tụi nó lên phòng khách xem phim, Phương Vy thì về trước. Xem phim mà lúc thì khóc khóc lúc thì cười ầm lên, đã thế vừa xem còn ăn không biết ăn bao nhiêu là hoa quả Thu Hà mang xuống.
Em trai nó chạy lại chỗ nó hỏi nhỏ
– Đan xinh đẹp, chị kia có cái điện thoại to quá_ Nhóc chỉ vào cái ipab to oành của Thu Hà nói
– Đấy là Ipab chứ hem phải điện thoại… hiểu chứ?
– Nó to quá nhỉ?
– Em muốn dùng không chị cho mượn này_ Thu Hà chìa cái điện thoại cho Gia Bảo mượn
– Em cảm ơn_ Thằng bé cười tít mắt nhận lấy cái ipab từ tay Thu Hà
– Điện thoại của Đan xinh đẹp chẳng có quả táo cắn dở giống chị này
– Lúc nào chị giàu chị mua cho mà chiêm ngưỡng nhé
Thu Hà cười lăn với chị em nhà nó
– Nhóc không biết câu nói bất hủ của Đan là ” Khi nào Đan giàu…” sao. Đừng tin lời nó
Em trai nó đã không để ý tất cả xung quanh và bắt đầu tải game về ipab để chơi còn nó và Thu Hà quay lại xem tiếp ” ôi hoàng đến bệ hạ của ta”
Nó ôm mặt ngẩn người
– Vương Gia của tôi là cực phẩm
– Aiguuu tôi chỉ kết mỗi Hoàng đế thôi. Đẹp trai quá_ Thu Hà ôm mặt ngắm hoàng đế
Chưa từng thấy ai lăng nhăng giống nó, xem phim nào là yêu nam chính của phim đó, nào là Tiêu Nại rồi thì Giang Thần rồi đến Dư Hoài, cho đến chẳng hạn, rồi trong phim mafia thái Lan nữa. Trai đẹp trong phim Hàn thì khỏi nói đến gì chứ nguyên dàn hoàng tử trong moon loves đã quá đủ, rồi phim của Park chanyeol( Exo) phim của Ji Chang wook rồi Park Bo Gum rồi Lee Jong Suk….. nhiều quá, nó không nhớ đã thích bao nhiêu soái ca trong phim rồi. Nhiều lúc nó còn không hiểu tim nó bao nhiêu ngăn nữa, còn chưa kịp cho người ta vào tim nó đã đá ra và cho người khác vào, bởi vậy nó là con người không idol. Chỉ thần tượng duy nhất một người mà lâu nhất mang tên Hoàng Khánh Minh.
Xem hết phần 1 của phim một cách nhanh chóng nó và Thu Hà lăn ra ngủ cho đến chiều luôn. Mỗi đứa nằm một ghế ngủ ngon lành cho tới khi mẹ nó gọi dậy
– Trời… 4h10″ rồi_ Thu Hà giật mình nhìn đồng hồ
Với Thu Hà mà nói thì đây là khá muộn nhưng với con sâu ngủ như nó thì quá bình thường, không có gì phải ngạc nhiên
– Xem kìa… hai đứa ăn uống xem_ Mẹ nó lắc đầu
Nó cười cười
– Giờ muốn làm bánh bột lọc không nào. Tối nay mẹ không phải dậy thêm.
– Tất nhiên là có rồi ạ. Bà may mắn lắm rồi nhá_ Nó quay qua nhìn Thu Hà cười cười
– Con chưa ăn bánh đấy bao giờ hay sao ý
– Thế thì hôm nay cô cho ăn thử xem sao nhé_ Mẹ nó cười
– Dạ
– Bây giờ hai đứa ra chợ mua cho mẹ một ít tôm, một ít thịt heo này và hành lá nhé. Mẹ ở nhà nấu bột
– Dạ_ Hai đứa đồng thanh rồi bay lên phòng thay đồ
Nó cột tóc đuôi ngựa để mái thưa như mọi khi, áo phông và quần baggy năng động, Thu Hà cũng giông hệt nó. Nó chở Thu Hà bằng cái xe đạp trước kia đi học của nó. Chợ cũng không xa lắm nhưng mà lâu lắm nó không đạp xe cộng hem với việc trở thêm Thu Hà nên lên tới cổng chở là nó không thể đạp thêm nữa
– Thôi xíu về tôi chở bà_ Thu Hà dắt xe giup nó. Vừa vào trong chợ tụi nó là trung tâm của mọi ánh nhìn từ mấy bà bán hàng cho tới người mua hàng. Dù sao thì cả hai cũng đâu có dị lắm đâu mà. Sao lại cứ nhìn như thế??
Nó kéo tay Thu Hà đi về phía hàng hải sản để mua một ít tôm. Bỗng nhiên nó quay lại cầm tay cái người đứng bê cạnh nó làm mọi người xôn xao nhìn. Nó nhìn người phụ nữ khoảng hơn 30t tay đang cầm cái điện thoại của nó. Aiguuu dù sao nó cũng ở thành phố đã lâu mấy cái kiểu móc túi này nó còn lạ gì nữa, người phụ nữ đó tối mặt vứt điện thoại nó xuống định bỏ chạy nhưng Thu Hà đứng kế bên đã giữ lại rồi mấy người gần đấy chạy lại
– Sao cô lại làm vậy?
Người đấy không nói gì cả
– Thời đại nào rồi còn đi ăn cắp của người ta. Làm mấy cái chuyện đấy mà không sợ trời phạt_ Mấy người xung quanh đấy nói
– Giờ báo công an cho nó lên phường giải quyết
– Thôi ạ_ Nó cười cười xua tay: Dù sao cũng tại cháu giữ đồ không tốt
-Cháu ơi kiểu người như thế này không đáng phải lương thiện thế đâu
Nó cười cười nói vài câu rồi thôi, dù sao cũng chưa lấy được mà.
Rồi nó kéo Thu Hà đi tới chỗ bán thịt, mọi người cũng tản ra và người phụ nữ đó cũng bỏ đi mất, mặt mũi nào mà ở lại đó chứ.
Nhanh chóng tụi nó đã mua được những thứ mẹ cần
– Eo ơi… ở đây mà còn có những người như thế á_ Thu Hà rùng mình
– Ở đâu mà chẳng có. Haizzz may sao tôi linh cảm thấy chứ không đi tong mất cái điện thoại
– Đáng sơ quá
Rồi tụi nó về nhà, nó kể cho mẹ nó nghe, đến mẹ nó còn ngạc nhiên và bảo sao không gọi công an giải quyết.
Nó lương thiện quá mà
Rồi tụi nó bắt tay vào làm bánh, với một tiểu thư chính hãng như Thu Hà thì đây là lần đầu tiên bắt tay vào làm bánh như thế nên ban đầu có hơi lúng túng, còn với một đứa con nhà lính tính nhà quan giống như nó trước sau gì cũng làm hư. Thôi nhưng dù sao thì hôm nay nó cũng tích cực lắm rồi nên mẹ nó rất thông cảm cho nó.
Sau thời gian vô cùng vật vả đối với nó và Thu Hà thì bánh cũng đã chín
– Huzaaaa ngon quá_ Thu Hà nếm thử cái bánh đầu tiên rồi cười tít mắt: Cô giỏi quá
– Không nhầm hôm nay có sự trợ giúp của con nên nó mới được như vậy
– Gọi Phương Vy qua lấy đi Đan
Nó tay cầm điện thoại tay cầm bánh ăn một cách “thục nữ”
[- Qua lấy bánh về ăn này cưng
– Bánh gì thế Đan
Chít cha.. là cô Hương mẹ của Phương Vy
– Dạ dạ mẹ con làm bánh bột lọc ạ. Cô qua ăn thử đi ạ
– Ừ giờ cô sang. Phương Vy nó qua bà ngoại rồi
– Vâng ạ]
Nó để điện thoại xuống bàn rồi ăn tiếp
– Hơ hơ… thế là hình tượng dịu dàng thục nữ của bà đã sụp đổ rồi nhé_ Thu Hà chỉ ấn tách một cái, đương nhiên là cái “quả táo cắn dở” đã lưu trọn khoảnh khắc duyên dáng của nó vừa rồi
– Con choss.. ai lại làm thế_ Nó phận nộ
– Có tôi mà… haha… này thì thục nữ này. Khikhi mà up lên page trường thì hot lắm chẹp chẹp.. hoa khôi à
– Bạn đểu… sao bà nỡ làm vậy hở
– Mẹ thấy đẹp mà haha_ Mẹ nó cười nham hiểm
Nó đơ mặt, mẹ thật độc ác à nha
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!