Thật Ra Em Là Ai? Công Chúa Hay Thường Dân
Chương 12: Anh sẽ mãi mãi chờ em ! Dẫu cho đến hết Cuộc Đời
ừa ném chìa khóa xe xuống bàn chúng nó đã lao tới uống nước như điên:
– Chán thế tưởng giữ được cái khuôn mặt “hin hái” được năm học ai dè…..
Nhi thở dài thườn thượt, Huyền nhíu mày:
– Tất cả là tụi hắn. Xùy xùy đúng là đồ sao chổi!
Play
Unmute
Progress: 0%
Remaining Time -0:00
Fullscreen
Nó đột nhiên lên tiếng:- Tối nay 11h đua xe!
– Hở?
Nhi với Huyền trợn ngược mắt: “Con Lợn Gợi Tình! Nó nói thật à? Sao bữa nay giở chứng vậy?”. Căn bản chụy Băng nhà ta rất ghét đến những nơi như đường đua hay bar nên mấy nay dở chứng rủ đi:
– Mày sốt hay bị làm sao hả Băng? Tự nhiên rủ đi đua xe í vợi?-Huyền ôm mặt há hốc mồm
– Đi hay không?-Nó bực mình, 2 mày nhíu chặt
– Đi đi!
Không hẹn mà Nhi với Huyền đồng thanh rồi gật đầu lia lịa: “Ngu gì không đi chả mấy khi con Băng nó dở chứng”. Huyền với Nhi cười nham hiểm nó nhếch mép:
– Tao đọc được suy nghĩ đấy!
Nói xong nó bỏ đi lên phòng còn Huyền với Nhi nghe xong thì giật mình: “Hazzz ở với nó không sớm thì muộn cũng chết vì đau tuym quá!” nghĩ xong Huyền với Nhi cũng bỏ lên phòng. Nhi thì tắm khoảng 40″ rồi bước ra đúng lúc điện thoại có tin nhắn liền mở ra xem:
– “Em ăn cơm chưa?”
Số của “Thằng đực rựa” hiện lên to oành. Vâng thằng đực rữa là anh Quân nhà ta đó ạ! Nhỏ đọc xong chả thèm nếm xía vứt ngay cái điện thoại vào một góc rồi mở máy tính lạch cạch làm cái gì đó. 5″ sau: “Reng…reng….reng…”. Điện thoại của nhỏ lại vang lên. Với cái điện thoại lại là số của cậu. Nhỏ mở ra xem:
– “Em ngủ chưa?”
5″ sau:
– “Em đang làm gì thế?”
5″ sau:
– “Nhi à! trả lời anh đi!”
5″ sau:
– “Anh sai rồi tha lỗi cho anh nha!”
5″ sau:
– “Anh biết là anh không tốt với em nhưng từ giờ anh hứa sẽ không như vậy nữa!”
5″ sau:
– “Tiểu Nhi ới ời ơi! Êm đang ở nơi nào? Trả lời anh đi!”
…………………………..v.v…………………..v.v…………………v.v………………………v.v…………………..v.v…………………..v.v………………….
Nhỏ bực mình ném điện thoại vào góc tường cái “BỐP” tên kia hẳn là rảnh tiền nên cứ 5″ lại gửi cho cô một tin nhắn. Một lúc sau điện thoại không kêu nữa, Nhi lại lạch cạch trên máy tính nhưng trong lòng lại nặng trĩu:”Chắc anh bỏ cuộc rồi!”.10″ sau:
“Naege georeonoheun mabeobi mwonji
Heeo naojil moshago isseo
Hanbeondo ireon jeogi eopsi
Heundeullin jeogi eopseossdeon nande(no)
(woo) haru jongil irae ne saenggage chwihae
(woo) gidarigiman hae neol mannareo gage
(woo woo baby) eojjeomyeon joha
Neo eopsin mot sal geosman gata (woo baby)
I feel you
Honja isseodo neoui songiri neukkyeojyeo
Haru jongil nareul manjyeo
I feel you
by Mgid
Cô ấy sẽ nhớ bạn mãi mãi, chỉ cần dùng nó đêm nay!
Cô ấy sẽ nhớ bạn mãi mãi, chỉ cần dùng nó đêm nay
Cô ấy sẽ nhớ bạn mãi mãi, chỉ cần dùng nó đêm nay!
Ppajyeoissneunde heeonaol suga eopseo
Neoege dallyeogal saenggakppuni eopseo
Jeomjeom deo ppajyeoman ga
Jeomjeom deo michyeoman ga
Jeomjeom deo eotteohge na
Baby…………………………………….”
Bài hát “I Feel You” của Wonder Girls vang lên. Nhỏ bực mình đi đến nhặt điện thoại lên:
– Chuyện gì?
– “Nhi à! Em không thể tha thứ cho anh một lần sao?”-Quân buồn rười rượi
– Hừ tôi không rảnh để cùng anh chơi đùa đâu!
– “Anh biết là anh sai nhưng em có cần chia tay không?”
– Sai? Anh thấy thằng nào đi ngoại tình những 746 lần không? Anh cứ thử hỏi 10 đứa con gái xem tôi thề và đảm bảo rằng 10 người thì cả 11 người sẽ chia tay từ lần thứ 2 chứ không phải mãi đến lần 746 đâu!
Quân im lặng không nói gì vì những điều cô nói quá đúng. Cậu đã sai từ rất lâu rồi nhưng nhỏ vẫn tha thứ cho cậu bao nhiêu lần:
– Vậy thì bây giờ xin anh đừng làm phiền tôi nữa!
Nói xong Nhi định tắt máy nhưng Quân lại lên tiếng, giọng có vẻ lè nhè:
– Anh nhớ em!
Chỉ có ba từ đấy thôi nhưng đủ để tim nhỏ quặn đau. Nhỏ nhíu mày:
– Anh uống rượu?
– “Nhi à! Anh xin em! Tha thứ cho anh đi!”
Quân cố tình không trả lời câu hỏi của nhỏ, nhỏ nhíu mày:
– Tôi sẽ không nhắc lại đến lần thứ hai đâu! Còn anh đừng uống rượu nữa dạ dày của anh không tốt đâu!
Nghe câu nói của nhỏ, cậu bất giác cười tươi. Vậy là nhỏ vẫn còn nhớ cậu không uống được rượu:
– Ừ anh sẽ không uống nữa!
– Vậy tôi đi ngủ đây!
– Khoan! Nhi à! Anh sẽ mãi mãi chờ em! Dẫu cho đến hết cuộc đời này!
Quân mỉm cười mãn nguyện, nhỏ thì nghe xong câu nói của cậu không khỏi đứng hình vài giây. Nhỏ tắt máy cái rụp, cậu hơi hụt hẫng nhưng không sao! Cuối cùng cậu cũng nói được rồi. “Phịch” nhỏ thả mình xuống chiếc giường, gặm nhấm câu nói của cậu bất giắc một nước mắt của nhỏ lăn dài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!