Thật Ra Em Là Ai? Công Chúa Hay Thường Dân
Chương 26: Cái đuôi
Hắn phi thật nhanh đến nhà Hàn, Quân thì ôm Nhi mang vẻ mặt lo lắng. Khoảng 3″ tụi hắn đã có mặt nhà Hàn “Bíp…bíp…” hắn nhíu mày bấm còi. Cánh cửa tự động mở ra, phi thằng vào gala hắn liền lạnh lùng bước xuống. Hàn tí ta tí tởn:
– Cơn gió độc nào mang bọn mày đến đây vậy?
– Độc con bà mày! Cứu người!
Quân gắt gỏng, bế Nhi phi vào trong nhà mặc thằng chủ nhà đang mắt chữ O mồm chữ A đang đứng. Vừa đặt mông xuống ghế Quân liền nhìn thấy cái bản mặt to đùng khủng bố của Huyền:
– Nó làm sao thế?
– À chuyện là như thế này…………..v……v……..
Quân bắt đầu khua môi múa mép, kể từ đầu đến đít. Hàn chả biết từ đâu chui ra ngồi hóng luôn:
– Tưởng chuyện gì quan trọng!
Nhỏ xì một cái làm Quân tức lộn ruột: “Chết người mà bảo không quan trọng chắc khi nào IS nó khủng bố cho thì lúc ấy mới quan trọng nhờ!”:
– Xía ra!
Huyền phẩy phẩy cái tay í muốn đuổi Quân. Cậu cũng đi sang ghế khác xem Huyền muốn làm gì. Sau một hồi sờ mó lộn tùng bậy lên nhỏ liền tát hai má Nhi vài phát:
– Dậy!
Quân liền phi như bay xuống cầm tay nhỏ:
– Này này! Bà đừng có làm bậy nhé!
– Đúng rồi đó! Đã không biết làm thì đừng có xía vô! Không khéo “Lợn lành thành lợn què” đấy!
Hàn chêm thêm một câu. Huyền đảo mắt nhìn hai người:
– Cấm sủa!
Sau một câu hai chữ của Huyền Hàn với Quân không khỏi nổi đóa: “Coi tụi này là cái gì thế không biết!”:
– Mày mà không dậy tao ày nếm nước tiểu của Tiểu Bạch đấy nhé!
Vừa dứt lời Nhi liền bật dậy như cái lò xo, ngơ ngác nhìn xung quanh:
– Có chuyện gì thế?
Khóe môi của tụi hắn không khỏi giật giật:
– Mày làm cái gì mà ngủ quên vậy?
Huyền nhíu mày:
– À tao bị tụi kia trói chả biết thế nào mà ngủ quên luôn!
Nhi liền gãi gãi đầu cười trừ, ba người trong phòng không khỏi ngã ngửa sau khi nghe câu trả lời của cô: “Chắc đem bà nay ra giữa chiến trường cũng chả biết cái gì đâu nhề!”. Quân thở phào nhẹ nhõm:
– Dù sao không việc gì là ok rồi! Mà ai nhốt em vậy?
– À thì nhỏ Lam, Sương, Kiều với đồng bọn của 3 ả!-Nhi ngây thơ trả lời
– Hừ! Hôm sau anh sẽ cho chúng biết tay!
Quân trừng mắt, tay nắm thành quyền. Nhi nghe vậy liền nhếch mép cười đểu:
– Khỏi! Chính tay tôi sẽ CHĂM SÓC cẩn thận!
Mấy người trong phòng không khỏi rùng mình: “Ối giời ôi! Ác quỷ hiện hình!”. Vừa hay có một tên tự nhiên bước vào nhà:
– Hé nhô!
Không hẹn 10 con mắt đổ dồn vào nhìn. Hàn tí tởn chạy lại:
– Nam hở? Sao không gọi điện báo trước!
– Hị hị muốn ọi người bất ngờ í mà!
Nhi liền nhảy xuống soi Nam từ đầu đến cuối rồi trừng mắt:
– Sao anh lại ở đây? Về nước làm gì? Sao không ở Pháp luôn đi? Tính về đây cua hết gái Việt Nam à? Hay lại định đi lừa tình người khác? Đừng mơ nhé thằng bỉ ổi! Thằng khốn nạn! Thằng bẩn thỉu!…….v….v……..
Nhi xổ một tràng dài làm Nam nghe không khỏi méo mồm. Hàn thì há hốc mồm Quân nhìn không khỏi lắc đầu hắn thì vẫn nhàn nhạ uống trà xem kịch hay. Huyền thở dài:
– Kệ hắn đi Nhi!
Lập tức Nhi liền đi về phía sofa ngồi phịch xuống:
– Mày về khi nào?
Hắn bỏ tách trà xuống hất mặt nhìn Nam:
– Tao về cũng được hơn 1 tháng rồi!
Riêng Quân nhìn Nam với nửa con mắt cậu vẫn còn nhớ rõ hồi đó sau khi Huyền phát hiện mình bị lừa cậu đã đến thẳng nhà Nam phá cổng rồi đấm vài phát đến nỗi một tháng sau mới đỡ tím mặt. Bây giờ nhìn mặt tên kia không khỏi kinh bỉ. Huyền thì mặt vẫn như không có chuyện gì xảy ra: bình thản
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!