Dương Gian Phán Quan - Chương 59: Hắc Bang Phái Đoàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Dương Gian Phán Quan


Chương 59: Hắc Bang Phái Đoàn


Để vai diễn càng thêm phần hoàn chỉnh, dù không thoải mái cho lắm, xong Cao Cường vẫn đưa lưỡi chuỷ thủ lên sát miệng rồi giả bộ liếm nhẹ một cái.

Có thể nói hành động này trông khát máu và bệnh hoạn vô cùng.

Được cái hiệu quả nhát ma mấy kẻ yếu bóng vía mà nó đem lại là phi thường lớn lao. Cái đám họ hàng thân thích của Tiểu Dương nhìn mà run như cầy sấy rồi đâu.

Không muốn lãng phí thời gian với đám người này thêm nữa, Cao Cường liền chốt hạ tại đây, thuận tiện bóng gió doạ dẫm một câu cuối cùng:

“Tóm lại các ngươi có nhiệm vụ chăm sóc Tiểu Dương như ông hoàng trong vài năm tới, sẽ có người âm thầm giám sát việc này. Và nếu để ta biết thằng bé không được thoải mái, thì các ngươi đừng có trách huynh đệ chúng ta tàn nhẫn. Còn nữa, các ngươi cứ thử đi báo với quan phủ xem. Hắc hắc”

Để mặc cho đám người này ngồi đó với vẻ mặt có uất ức không dám nói cùng ai. Cao Cường đứng dậy rồi theo thang lầu chậm rãi đi lên tầng hai.

Đã sớm biết Tiểu Dương ngồi núp trong góc khuất.

Cho nên vừa đi tới hắn liền lắc đầu ra hiệu để tên nhóc này đừng vội lên tiếng gì cả.

Lỡ để đám người phía dưới nghe thấy gì đó, vậy thì uổng phí công sức hắn sắm vai côn đồ nãy giờ rồi.

Cùng nhau đi vào gian phòng của Tiểu Dương, còn chưa kịp ngồi xuống thì tên nhóc này đã vội vàng nhỏ giọng nói với hắn:

“Ta vừa được cha báo mộng, nói ta chuyển về quê sống với gia gia nãi nãi bọn họ. Cường ca, nói thật cho ta biết đi, sao ngươi cũng muốn ta về quê sống? Không lẽ cha ta thực sự là đại lão hắc bang?”

È hèm..

Chắc hẳn giờ này Tiểu Dương là tưởng nó bị đày về quê để tránh đầu sóng ngọn gió đây mà.

Kiểu như hắc bang thanh trừng, hay là có kẻ muốn cướp quyền đoạt vị mà cha nó để lại chẳng hạn …

Có thể nói trí tưởng tượng của tuổi mới lớn là một thứ phi thường phức tạp. Chính bản thân Cao Cường cũng bị phim ảnh truyện chủng ảnh hưởng mà hay nghĩ ngợi linh tinh đó thôi.

Thành ra phản ứng hiện tại của Tiểu Dương là điều có thể hiểu và thông cảm cho.

Đã hướng vấn đề này theo cách hoang đường, Cao Cường liền tiếp tục để nó ảo diệu như vậy đi:

“Còn không phải do Bình thúc cũng nhẩy vào quấy phá giấc ngủ của ta đó sao. Mà công nhận Bình thúc cũng quá thiêng đi, báo mộng báo liền hai người. Đáng tiếc ta còn không kịp hỏi cặp số đâu”

Nhìn hắn than ngắn thở dài mà Tiểu Dương nghẹn họng không nói nổi ra lời. Thật lâu sau tiểu tử này mới đầy hoài nghi mà hỏi tiếp:

“Cường ca, thế nhưng cha không có nói với ta vụ hắc bang gì đó a”

Cao Cường ném cho tiểu tử này ánh mắt nhìn một kẻ ngu, rồi mới bĩu môi tiếp tục nói:

“Bình thúc có nói ngươi phải đề phòng mấy vị thúc bá không? Sau này xa cách cả ngàn dặm đường như thế, ta không nghĩ kế hù doạ cho bọn họ té đái, thì lấy cái gì mà bảo đảm cho tiểu tử ngươi đây?”

Đưa tay gãi đầu gãi tai, Tiểu Dương rụt rè thắc mắc:

“Thế nhưng khoác loác hắc bang này nọ như thế, liệu chơi có chút lớn quá không? Lỡ bị bọn họ phát hiện ra dối trá thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Khoanh tay trước ngực, Cao Cường khoé miệng cười lạnh mà đáp:

“Ta đã có biện pháp chu toàn, đảm bảo không sơ xuất. Tiểu tử ngươi cứ yên tâm mà học tập cho tốt. Còn bọn họ phát hiện hay gì không quan trọng, dám làm ra hành vi xằng bậy, ta sẽ cho bọn họ biết xuống Âm Phủ đi bằng con đường nào”

Khe khẽ gật đầu, Tiểu Dương ánh mắt vô định, thở dài mà nói:

“Cha mẹ đều mất, còn có vài người bà con thân thích thì lại phải sống đề phòng. Quá mệt mỏi”

Kiềm chế xung động muốn quất cho tiểu tử này một cái bạt tai, Cao Cường bất đắc dĩ giảng giải:

“Bán anh em xa mua láng giềng gần, sống xa cách nhiều năm, thân tình gì đó cũng phải nhạt. Hơn nữa sức hút của khối tài sản mà Bình thúc để lại cho ngươi là quá lớn. Không thể không đề phòng”

“Nói như vậy cũng không phải để ngươi ghét bỏ gì đám người thân thích kia. Bởi nếu như Bình thúc thực sự chán ghét bọn họ, thì mấy năm vừa qua đã không đều đặn đưa ngươi về quê ăn Tết”

“Ngụ ý thực sự của Bình thúc trong việc muốn ngươi chuyển về quê sống là gì thì ta cũng không được rõ. Rất có thể là thông qua sinh hoạt gần gũi, để ngươi với bọn họ hàn gắn tình cảm chẳng hạn”

“Tóm lại thì việc này tiểu tử ngươi tự mình trải nghiệm và định đoạt đi. Chỉ cần nhớ để tâm đề phòng cẩn thận, nếu như cảm thấy có điều gì không ổn phải ngay lập tức gọi điện thông báo cho ta”

Tiểu Dương tức thì rơi vào suy tư, có thể thấy tiểu tử này đang vô cùng nghiêm túc mà suy nghĩ.

Vì còn phải an bài thêm một số việc cần thiết, Cao Cường cũng không nán lại thêm ở phòng của Tiểu Dương nữa.

Sau khi trở về gian phòng của mình, hắn lấy ra điện thoại máu chóng tiến hành hàng loạt cuộc gọi. Giả trang Hắc bang nha, cần phải có huynh đệ đi kèm nữa thì mới được.

Ngày hôm sau, tang lễ của Bình thúc ngay lập tức được tiến hành.

Số lượng người góp mặt phúng viếng có thể nói là phi thường đông đảo.

Bởi đa số là tầng lớp lắm tiền nhiều của, ăn mặc sang trọng là một nhẽ, kèm theo đó còn có những chiếc xe hạng sang nối đuôi nhau đậu đỗ, kéo dài ra tới tận cổng của tiểu khu cao cấp này.

Có điều điểm khiến người người phải chú ý, lại không phải là những vị khách viếng giàu sang kia.

Mà là đội ngũ một nhóm gồm năm mươi gã cao to lực lưỡng đứng xếp hàng chỉnh tề.

Năm mươi gã này đồng loạt mặc trên người cả cây Veston màu đen, áo sơ mi bên trong tháo mở hai hàng cúc, và đương nhiên là không đeo cà vạt.

Đầu tóc gã nào cũng vuốt keo bóng lộn, trên mặt thì ôm lấy bởi cặp kính đen kín như bưng.

Rồi phải kể đến những cọng dây chuyền vàng to bự chảng đeo trên cổ, trông không khác gì xích chó.

Sau cùng là thấp thoáng bóng dáng của những hình xăm rồng rắn in hằn trên da..

Có thể nói là nồng nặc hơi thở Hắc Bang phái đoàn.

Nhóm năm mươi thành viên hắc xã này không phải ai khác, chính là Cửa ca cùng với phi đội nhân công bốc vác ở chợ. Nhận được lời kêu gọi của Cao Cường liền chạy tới giả trang côn đồ.

Veston giày da này nọ thì thuê ở tiệm đồ cưới bình dân, kính đen mua vỉa hè có mấy chục bạc một thùng.

Xăm trổ này nọ thì lại càng dễ làm, giấy dán hình xăm rồng rắn chim chuột bán có mà đầy đường.

Để chuẩn không phải chỉnh, Cao Cường còn kêu bọn họ thuê luôn mấy chiếc xe cửa kéo khi đến đây.

Mới đầu còn lo mấy người Cửu ca sẽ diễn không được tốt lắm. Nào ngờ cái đám đồng nghiệp khốn nạn này thể hiện ra phong phạm còn hắc bang hơn cả hắc bang.

Đến ngay cả những vị đại gia máu mặt có mối quan hệ xã hội rộng rãi, dù không ngán gì Hắc Bang, vẫn lựa chọn né thật xa cái vị trí mà nhóm Cửu ca đứng dàn hàng.

Đã như vậy thì không cần phải hỏi cũng biết sự e ngại trong lòng của những vị khách viếng còn lại là lớn lao đến nhường nào rồi đi.

Chỉ có điều đối với Cao Cường mà nói, mấy người thân thích của Tiểu Dương biểu lộ ra như thế nào mới là chuyện quan trọng.

Và rồi Cửu ca bọn họ vừa đến, liền chỉnh tề cúi đầu hành lễ với Tiểu Dương.

Cái tình tiết này khiến cho đám bà con thân thích đứng nhìn ở kề bên, kẻ nào kẻ nấy mặt mũi tái xanh.

Cao Cường muốn nhìn thấy nhất, chính là những khuôn mặt ngập tràn kinh hãi này. Nói chung thì thi triển một phen mưu kế, hiệu quả thu về đã không để cho hắn phải thất vọng.

Lúc này hắn mới có tâm tư để ý tới những việc khác.

Đơn cử như là đứng nhìn cái vị thầy cúng được mời tới cử hành tang lễ chẳng hạn.

Khi xưa chưa biết hàng thì cũng thôi, chứ hiện giờ học tập được đôi chút kiến thức nghề nghiệp rồi.

Thành ra chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã ngay lập tức nhận ra vị thầy cúng này là đang cúng bậy cúng bạ.

Nhìn chung thì việc buôn thần bán thánh lừa đảo như gã thầy cúng này diễn ra cũng không phải hiếm.

Hơn nữa Cao Cường cũng thừa hiểu đối với đa số những người đang hiện diện ở nơi đây, cúng bái chỉ còn mang tính hình thức.

Thể hiện lòng thành với những người đã khuất chỉ còn được gói gọn bằng câu nói “có thờ có thiêng, có kiêng có lành” vậy mà thôi.

Nhất là xã hội ngày càng phát triển theo chiều hướng hiện đại, người ta muốn tin tưởng vào khoa học có thể kiểm chứng được hơn.

Chứ những điều liên quan tới tâm linh hư vô mờ mịt, đối tượng còn tin tưởng vào thì kể ra có hơi xấu hổ.

Bởi phần lớn chỉ là những kẻ nghiện lô đề bài bạc.

Làm ăn tử tế thì không chịu, cứ rình mỗi khi mùng một đầu tháng là tranh thủ chạy đi lễ. Mục đích không gì khác ngoài cầu xin để được phù hộ, mong sao sớm vào cầu cho nó nhanh giàu.

Cứ đi lễ mà trúng được số, thử hỏi tiên sư thằng nào nó dám ghi lô ghi đề cho các ông các bà nữa đây?

Có chút thương cảm cho một phần chức nghiệp của mình là vậy, xong Cao Cường cũng không để ý quá nhiều. Dù sao hắn chỉ là bị ép phải học mà thôi, không có ý định đi làm thầy cúng.

Mà những người xung quanh có quan niệm lối sống thế nào thì đó là quyền tự do cá nhân của bọn họ.

Chẳng có nửa xu liên quan gì tới hắn cả.

Nhất là Cao Cường đã cấp cho Bình thúc một lá Độ Âm Phù để làm giấy thông hành rồi.

Chẳng cần phải lo cái gã thầy cúng này làm bậy làm bạ mà khiến Bình thúc dưới kia phải chịu tội oan.

Tóm lại cái gã thầy cúng này là hàng hiệu cũng được, chỉ là hàng fake cũng chẳng sao. Gã nuốn khiêu ma gọi quỷ gì thì cứ thoải mái làm đi, sau này quả báo ập xuống cũng là do tự gã chuốc lấy.

Tiết tấu này gọi là ngu thì chết chứ không bệnh tật gì. Người ta đã muốn đi tìm chết, Cao Cường hắn là không có rảnh háng đến nỗi đứng ra ngăn cản nha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN