Khuynh Thế Hồng Nhan: Hoàng Huynh Nếu Muốn Xem Xuân Cung Đồ Thì Thỉnh Tự Nhiên!
Chương 4: Đế hậu Hoa Tường quốc
Còn riêng Tử Văn Hạo đứng bần thần ở đó, tâm trạng, tất nhiên là mừng rỡ và còn có chút hư vinh.
Đùa gì chứ, nữ nhi hắn, nữ nhi hắn… sau này sẽ trở thành Phượng tinh, cùng Minh quân thống nhất thiên hạ! Mấy ai được diễm phúc như vậy? Thậm chí dù nằm mơ cũng còn cười tỉnh.
Bá quan thì vẫn đang suy tính. Thiên a, ngàn vạn lần không nghĩ tới, Hoa Tường quốc sinh ra Phượng tinh, nếu vậy chẳng là sau này bọn họ sẽ là đệ nhất cường quốc sao? Xem ra bọn họ sắp khởi sắc rồi, từ giờ, phải tăng cường vuốt mông ngựa, nhất là, vị công chúa kia.
Triệu ma ma hào hứng bồng một hài tử đi ra, động tĩnh lúc nãy, tất nhiên, bà ta đã biết, phi thường phấn khích. Lão thiên a, ta đang được bồng Phượng tinh tương lai.
“Bẩm bệ hạ, công chúa điện hạ đây a.” Triệu ma ma cẩn thận bồng hài tử trao cho Tử Văn Hạo.
Liền đó, mấy chục cặp mắt như muốn đục lỗ trên người nàng. Nga, thật là quá quá mĩ nha~
Làn da hài tử mới sinh, đáng lẽ phải hơi nhăn nheo, nhưng vị công chúa này, cực kì mĩ. Làn da trắng trẻo mịn màng như trứng gà bóc, thật mịn nha ~
Kìa kìa, công chúa đang ngủ sao? Thật quá khuynh thành đi. Tất nhiên, đó là suy nghĩ phát cuồng của các đại thần cùng cung nữ thái giám.
Xác thực, hài tử này quả thực rất mỹ. Từ khuôn mặt non nớt đã thấy được vẻ khuynh quốc khuynh thành, phấn điêu ngọc trác, như búp bê sứ nằm ngủ, chắc chắn sau này sẽ là đại mỹ nhân khuynh đảo chúng sinh. Kìa, thật quá khả ái, câu mất linh hồn nhỏ bé của bọn họ rồi~ Lục công chúa đại nhân!
Tử Văn Hạo nâng niu bồng tiểu hài tử trong tay. Hai tay khẽ run run. Niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng, chăm chú nhìn sinh linh tựa như trích tiên trong tay.
Lòng không kềm được vui sướng, hắn bồng hài tử bước bước vào tẩm cung.
Hoàng hậu Hạ Thi sau khi được cung nhân vệ sinh sạch sẽ, mệt mỏi nằm nghỉ. Nàng mới sinh xong, thân thể còn hơi yếu, nhưng không làm suy nhược đi vẻ đẹp khuynh quốc vốn có, lông mày dày như thu ba, ngũ quan đẹp đẽ, đích thực là một mỹ nhân tuyệt sắc. Tử Văn Hạo nhẹ nhàng đặt hài tử xuống cạnh nàng. Hạ Thi mỉm cười yếu ớt, dung nhan khuynh thành khó cưỡng lại yêu thương.
Tử Văn Hạo ôm lấy nàng, và cả hài tử, áp sát vào lồng ngực rắn chắn của hắn. Thái giám cung nữ biết điều che mặt, vụng trộm mỉm cười thầm. Hoàng hậu nương nương, ngài tự hảo hảo mà bảo hộ mình đi a~
Hạ Thi nhu nhược ôm lấy hài tử, mặc kệ mỗ hoàng đế đang lộng hành, chăm chú ngắm nghía tiểu hài tử tựa thiên thần kia, lộ rõ ánh mắt hạnh phúc của một người mẫu thân bình thường nhìn hài tử của mình.
Tử Văn Hạo ôm tiểu nhân nhi vào lòng, dịu dàng bảo hộ. Hạ Thi tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nhu nhược nói:
“Hạo, chàng xem, nữ nhi của chúng ta thức dậy rồi.”
Tiểu hài tử kia, quả thực đã tỉnh dậy. Nhưng kìa, đôi mắt nàng cư nhiên là màu tím! Đôi mắt màu tím, từ trước đến nay chưa từng có ai có đôi mắt như vậy. Đôi mắt màu tím kia, thực là đẹp~
Đôi mắt không nhiễm tạp chất, độc một màu tím biếc, trong trẻo lãnh đạm và cao quý, còn có chút biếng nhác, đây chính là khí chất của một hài tử mới sinh sao? Thật không thể tưởng tượng nổi. Quả nhiên thực đặc biệt.
Hạ Thi cùng Tử Văn Hạo, tất nhiên là cả bá quan, đều trợn tròn mắt nhìn vị tiểu công chúa này.
Và hài tử kia, không ai khác, chính là nữ chủ của chúng ta, Tử U Băng, vừa mới trọng sinh.
Tử U Băng cũng ngạc nhiên không kém, đồng tử màu tím mở to, thập phần khả ái. Gì a? Đây lại là nơi nào? Sao cơ thể nàng lại đột nhiên nhẹ bỗng vậy? Đừng nói là nàng trọng sinh thành tiểu hài tử rồi nga.
Con mẹ nó, đùa gì a. Có cần phải cẩu huyết như vậy không? Còn có, vì sao nàng không mất đi trí nhớ, rốt cuộc vì sao? Trong đầu Tử U Băng hiện tại đang có hàng vạn dấu chấm hỏi.
Bản năng của Tử U Băng, chính là một sát thủ và diễn viên. Thích ứng với mọi hoàn cảnh, đó điều tất yếu.
Nga~ Tử U Băng đảo mắt một vòng. Hình như là trọng sinh thật rồi. Xét theo trang phục cùng kiến trúc thì nơi này hình như là cổ đại thì phải. Kiếp trước, khi đóng phim hình như nàng cũng có thấy mấy trang phục với kiến trúc tương đồng như vậy a.
Trông có vẻ khá xa hoa, hẳn là hoàng cung của một quốc gia nào đó đi.
Hoàng hậu Hạ Thi trợn tròn mắt.
“Tại sao hài tử này lại không khóc?”
Bởi vì ta không phải là tiểu hài tử! Tử U Băng vừa nhìn nhìn vừa hừ lạnh trong lòng, phụ nhân này có vài nét giống nàng ở hiện đại, hẳn cũng có quan hệ gì đó với nàng đi.
Mấy cung nữ cũng chú ý điểm này, thì thào tai nhau.
“Chẳng lẽ tiểu công chúa…” Không nói được? Ba chữ sau tất nhiên là các cung nữ chỉ có thể nuốt vào, có điên mới nói ra.
Ma ma và bà mụ thì ra vẻ ” nô tì không biết biết gì hết, nương nương đừng hỏi, tội nghiệp nô tì”. Hồi lâu mới có có một ma ma bước ra quỳ xuống.
“Hồi nương nương, việc này nô tì cũng không rõ, thỉnh nương nương trách phạt.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!