Nữ Phụ Truyền Kỳ
Chương 27: Đêm không yên tĩnh
Phong Thương.
Như Thánh Y đã biết, hắn là một nam nhân ngoan tâm, ám trầm, luôn hoàn thành xuất sắc vai diễn bạch mã hoàng tử trong lòng các vị tiểu thư khuê nữ. Ngay cả lúc nổi giận hoặc thậm chí lúc giết người hắn cũng không lộ một chút sát khí nào, trên gương mặt anh tuấn đó vẫn là một nụ cười nhẹ nhàng tựa gió xuân.
Có thể nói là thu liễm đến cực điểm, hay cũng có thể nói là bàn tay ấy đã giết quá nhiều người nên đã không còn cảm thấy áy náy nữa, việc giết người tựa như là sinh hoạt thường ngày thôi.
Mà nay, nam nhân luôn biết diễn tròn vai ấy lại không một chút nào che giấu cảm xúc của mình, đôi mắt phượng ánh lên lửa giận cực đại, mày kiếm càng thêm nhíu chặt nhưng lại không làm mất đi vẻ tuấn lãng.
“Em có ý thức được việc mình vừa làm không?”
Cô cư nhiên dám cắn hắn.
Phản kháng sao? Nực cười! Từ xưa có biết bao người đã chống đối, phản kháng với hắn nhưng đều đã chết. Cô cũng biết được điều đó mà còn phản kháng sao?
Hay cô nghĩ rằng Phong Thương hắn đây không dám giết cô?
Như vậy thì cô sai hoàn toàn rồi! Hắn có thể sủng cô nhưng cũng có thể giết cô nếu muốn. Cô có thể con mồi mà hắn săn lâu nhất nhưng cô sẽ không thể là người hắn yêu trọn đời, sẽ không thể khiến hắn dùng chân tâm mà đối đãi được.
“Phong Thương, tôi mới chính là người phải hỏi, anh làm gì ở nhà tôi vậy?”
Thánh Y quả thực buồn bực, buổi sáng vừa gặp nay buổi tối lại gặp tiếp. Tên nam chính này bị “thèm người” à? Buổi sáng gặp ở học viện Vân Khải thì còn có thể nói nhưng ngay cả đến nhà cô mà Phong Thương cũng cậy khóa vào được thì phải nói độ chai mặt của hắn quả thật…
“Tôi đến đây là vì nhớ em.”
“Tôi tin anh mới là lạ.”
“Tôi biết em sẽ không tin… Thôi được, tôi là vì muốn bàn chuyện với em.”
Lòng cao ngạo sao có thể để hắn thừa nhận rằng mình nhớ nhung Thánh Y khi cô đã phủ nhận chuyện đó? Nữ nhân đáng giận!
Nhưng Phong Thương không thể phát tiết ra được vì hiện tại Thánh Y vẫn là “con mồi” trong mắt hắn. “Con mồi” mà hắn dùng nhiều năm để vạch kế hoạch truy bắt nên không thể nào để vụt mất được. Chỉ cần Phong Thương hắn có một cử chỉ hay hành động sai lầm thì tất nhiên “con mồi” sẽ chạy mất.
“Anh muốn bàn chuyện gì?”
Thánh Y rời bước ngồi lên ghế sofa, tự động rót cho cô và Phong Thương mỗi người một người một ly Vodka trong suốt.
Phong Thương cũng không khách khí mà ngồi xuống đối diện cô, tay cầm ly Vodka đưa lên miệng nhấp một ngụm. Sau đó nhìn Thánh Y phía đối diện vẫn chưa uống nói:
“Em cứ tự nhiên, đừng ngại”
Khóe miệng Thánh Y chợt co rút, trên trán nổi đầy hắc tuyến.
Sao cô có cảm giác câu nói này quen quen nhỉ?
Dường như đó là câu nói được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác của Phong Gia thì phải? Hay là bệnh di truyền?
Độ mặt dày chỉ có hơn chứ không kém đời trước.
Dù sao cũng đã trải qua một lần, Thánh Y nhanh chóng trở lại vấn đề chính.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Phong Thương không nhanh không chậm nói ra đáp án.
“Từ bây giờ tôi sẽ sống ở đây cùng em”
Phụt!
Sau đó là một tràng ho sặc sụa.
Thật không may, Phong Thương ngồi đối diện lại là nhân vật nếm trọn tất cả số Vodka mà Thánh Y vừa phun ra. Khuôn mặt điển trai, mái tóc cùng phần áo trước ngực hắn đều ướt sũng một mảng nhưng như vậy chỉ càng làm độ quyến rũ hại nước hại dân của hắn tăng thêm nhiều phần.
“Cái gì?”
Thánh Y hỏi lại một lần nữa, không để tâm đến Phong Thương đang ướt đẫm vì rượu. Trong lòng cô đang rất hả hê a… Đáng lắm, thật thống khoái!
“Tôi nghĩ em đã nghe rồi chứ.”
“Không thể được.”
“Không thể cũng phải thành có thể, yên tâm đi, tôi sẽ không ăn ở không đâu. Em cứ xem như tôi đang thuê nhà của em đi.”
“Không thể là không thể.”
Sao cô có thể sống chung với tên nam chính này chứ. Ở gần cũng đã thấy nguy hiểm nay lại nói là ở chung, tuyệt đối không thể!
“Tiểu Y, trong lúc tôi còn dịu dàng thì em hãy đồng ý đi. Nếu đợi đến lúc tôi mất kiên nhẫn thì sẽ dùng đến vũ lực đó.”
“Anh đánh cả phụ nữ?”
“Ai nói tôi sẽ đánh em?”
Thánh Y bỗng cảm thấy bầu không khí này thật nguy hiểm.
“Chúng ta có thể làm một số chuyện thú vị mà.”
Phong Thương nhìn cô tựa tiếu phi tiếu nói. Đôi mắt phượng có thêm hai phần hắc ám, một phần dục hỏa nóng bỏng.
Thánh Y ngồi đối diện sao có thể không nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng trần trụi đó? Trong lòng cô thầm mắng hai tiếng “hỗn đản”!
“Được được, tôi đồng ý là được chứ gì.”
“Ngoan lắm tiểu Y.”
Cô thầm ớn lạnh vì câu nói này của Phong Thương.
Vấn đề đã được giải quyết, Phong Thương không tiếp tục ngồi nữa mà đứng dậy đi về phía chiếc va li gần đó, lấy một bộ quần áo mới sau đó bước vào phòng tắm rửa đi dấu vết của Thánh Y.
Cô cũng không quan tâm đến hắn nữa, trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Vậy là, mối quan hệ giữa hai người đã mở sang một trang mới. Từ nam chính – nữ phụ đối nghịch chuyển sang người thuê phòng – chủ nhà.
Đêm yên bình cứ tưởng sẽ như vậy kết thúc nhưng không phải, có một người vẫn đang nuôi ý định sẽ trừng phạt một người còn lại nên đêm nay, ắt sẽ loạn.
Chỉ có thể nói hai từ: Bảo trọng.
————————————————————————————————————————–
#Hết chương 27:))))
P/s:
-Kịch tình bắt đầu trở nên hấp dẫn nha. Nếu có thể các bạn hãy xem thử truyện “Chân Ái” của Gray nha rồi góp ý giúp dùm (lần đầu viết trọng sinh + 1/1).
♣ Kết, xin cảm ơn rất nhiều ♣
-Gray-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!