Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 9: Đại gia cưa trai (9)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
229


Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!


Chương 9: Đại gia cưa trai (9)


Editor: Tiểu Thập Thập Kiera_Frey

Beta:

Phối Thường Lợi – ThienThienmeomeo

Sa Nhi –

=============================

Thế nhưng nơi này ngoại trừ bọn họ thì cũng chỉ có cây cối.

Có bệnh rồi!

Diệp Trầm cúi người dựng lại xe đạp đang nằm chỏng chơ trên mặt đất, khập khiễng dắt xe ra ngoài.

Sơ Tranh cầm cặp sách ném về phía xe đạp của Diệp Trầm, cú ném chuẩn xác đến phi thường.

Diệp Trầm giật mình.

Cậu quay đầu lại, trừng mắt nhìn Sơ Tranh.

Sơ Tranh tiến đến, cướp lấy xe đạp, đẩy xe đi về phía trước vài bước rồi trực tiếp ngồi lên xe.

Cô chống mũi chân xuống đất, ngoảnh đầu lại nhìn cậu: “Lên xe.”

“Cô xuống xe thì có!” Diệp Trầm tiến lên giằng lấy tay lái, toan túm Sơ Tranh lôi xuống.

“”Lên xe.” Sơ Tranh không hề động đậy, thanh âm lạnh lùng thản nhiên, chẳng hề dao động.

Diệp Trầm: “…”

Ngực cậu dường như vừa giật thót một cái…

Được rồi!

Để cậu chống mắt lên nhìn xem cô sẽ chỉnh mình thế nào.

Dù sao mấy người này cũng chỉ muốn thấy cậu làm trò cười, lấy việc ức hiếp cậu làm thú vui đấy thôi?

Cậu chống tay lên ghế sau, trực tiếp ngồi lên.

Cậu cố ý dùng lực, vốn tưởng rằng cô sẽ đứng không vững mà mất thăng bằng, ai ngờ chiếc xe đến cả một chút lung lay cũng không có.

Giây tiếp theo, xe đạp bỗng phóng vọt đi.

Diệp Trầm theo bản năng túm chặt lấy áo khoác của cô.

Hương thơm trên người thiếu nữ như mùi hoa cỏ ngát hương, thoang thoảng phả vào mặt cậu…

Càng gần trường học, lòng bàn tay Diệp Trầm cũng dần dần đổ mồ hôi.

Sơ Tranh đạp xe rất ổn định, vạt áo cô bị gió thổi bay phất phơ, chiếc xe đạp nhanh chóng vượt qua dòng người.

Học sinh bốn phía đều nhao nhao đưa mắt nhìn về phía này.

Kít —-

Chiếc xe bỗng nhiên dừng lại.

Trên lề đường, một đám thanh niên dáng vẻ lưu manh, đồng phục trên người thì mặc cẩu thả xiên xiên vẹo vẹo đang ngồi chồm hỗm ở đó, không khí thoáng nhìn qua có chút kỳ quái.

Nhóm người này không phải ai khác.

Chính là đám Tam Mao.

Sơ Tranh dừng lại hướng về bên đó, hô một tiếng: “Tam Mao!”

Một nam sinh trong đám đó nhìn về bên này, đầu tiên là nhìn thấy là Diệp Trầm đang ngồi ở yên sau.

Diệp Trầm thì hắn cũng có quen biết, chỉ là…

Cái người đang chở Diệp Trầm là ai?

Chưa từng thấy qua a…

Từ từ… Giọng nói lúc nãy sao nghe hơi quen tai nhỉ?

Khuôn mặt kia rõ ràng rất xa lạ…. Cũng không hẳn là xa lạ, hình như có điểm gì đó rất quen thuộc.

“Chị Sơ Tranh?”” Tam Mao thăm dò gọi một tiếng, trong lòng ngổn ngang các mối nghi ngờ.

“Việc tôi giao cho các cậu làm, đã xong chưa?”

“A!” Tam Mao kinh ngạc hô to, làm cho không ít người cũng vây xem, nhưng vì e ngại ngoại hình của bọn họ nên không dám tới gần, lại lần lượt tránh xa.

Ngược lại, Sơ Tranh với Diệp Trầm lại bị người ta chỉ trỏ:”Kia không phải là Diệp Trầm của lớp 7* sao?” (Lớp 7 này kiểu như lớp 12 thứ 7 á)

“Cô gái chở cậu ta là ai?”

“Chưa từng thấy qua… cơ mà cũng xinh thật, cô ấy học trường mình à? “

Bởi vì Sơ Tranh không mặc đồng phục, bộ dạng cũng khác hoàn toàn so với trước kia, nên mọi người không biết đây có phải học sinh trong trường không nữa.

Tam Mao lảo đảo chạy đến, bộ dáng cứ như vừa thấy quỷ: “… Chị, chị Sơ Tranh?”

Đây… đây có đúng là chị Sơ Tranh của hắn không thế?

Mặt khác, mấy thanh niên đứng cạnh cũng lộ ra vẻ mặt vừa kinh ngạc, lại vừa nghi ngờ.

Mới một ngày không thấy thôi, sao đã thành cái bộ dạng này rồi!?

“Tôi đang hỏi cậu đấy?”

Tuy ngữ khí có chút lạnh lùng, nhưng giọng nói này chắc chắn không sai.

Đây đúng là chị Sơ Tranh của bọn hắn.

Tam Mao vội vàng nói: “Chị Sơ Tranh yên tâm, một giọt cũng không lãng phí, một bộ quần áo cũng không để lại. “

Nói xong, Tam Mao lại thấy hơi lo lắng: ” Chị Sơ Tranh, bọn hắn sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức chứ?”

“Bọn chúng không có cơ hội. “

“…”

Nghĩa là sao?

Còn nữa, tại sao Diệp Trầm lại được chị Sơ Tranh chở sau lưng thế kia?

“Về sau, nếu thấy có người mua chuộc các cậu làm việc gì, nhớ đến chỗ tôi báo cáo, tôi sẽ cho các cậu gấp 3 lần với bên đó.”

Đại gia Sơ Tranh ném lại một câu này, xoay người đưa Diệp Trầm về trường.

Tam Mao:….

Hắn ta nhìn đám anh em bên cạnh: “Người lúc nãy ta thấy có đúng là Diệp Trầm không nhỉ?”

Đám anh em đứng cạnh đờ đẫn nói: “Thế người vừa rồi có đúng là chị Sơ Tranh không đã?”

Bọn họ rất nhanh rồi sẽ phát hiện ra, Sơ Tranh bây giờ đã không còn giống với Sơ Tranh mà bọn họ biết nữa.

Đám người Hoàng Ca sau vài ngày thì bị bắt vào tù, ít nhất vài năm sau mới được thả.

Đến tận thời điểm đó đám Tam Mao mới biết, Sơ Tranh nói bọn chúng không có cơ hội nghĩa là gì. Cô tốt xấu gì cũng được kế thừa ký ức nguyên chủ, nên bèn lợi dụng những chuyện sẽ xảy ra về sau mà giải quyết tên Hoàng Ca một cách dễ dàng.

Đương nhiên, đây là chuyện của sau này.

Diệp Trầm lớp 12, không học cùng một tòa nhà với Sơ Tranh. Cô đem vứt Diệp Trầm ở dưới lầu, đạp xe đi mất.

Diệp Trầm: “…”

Xe đạp của hắn!

Của hắn!

Sơ Tranh lúc sau cũng mới nhớ ra, nhưng cô cũng lười đưa trả lại, thôi lần sau gặp thì trả xe vậy.

【 Chị gái nhỏ à, chị như vậy sẽ bị coi là người xấu đó.】

Sơ Tranh mặt nghiêm túc nói: “Ta sẽ cố gắng làm một người tốt!”

【…】 Nó bỗng nhiên cảm thấy nhiệm vụ này không ổn tí nào…

Vẫn chưa tới giờ tự học, đám học sinh trong lớp đùa giỡn, nói chuyện, chép bài tập rất ầm ĩ.

Sơ Tranh vừa bước vào lớp, cả căn phòng bỗng trở nên yên lặng.

Một lát sau, mấy tiếng bàn luận xôn xao vang lên:

“Tìm ai vậy?”

“Không biết nữa, không mặc đồng phục… không phải học trường chúng ta chứ?”

“Xinh đẹp quá nha.”

“Người đẹp, cậu tìm ai?”

Sơ Tranh mặt không đổi sắc bước vào phòng học, đi thẳng đến vị trí cuối cùng phía trên, đem cặp nhét vào ngăn bàn.

“….”

Phòng học so với lúc Sơ Tranh mới vào còn yên ắng hơn.

Đó là…

Không phải đó là chỗ của Kỷ Sơ Tranh bất hảo sao!!!

Sao cô ấy lại ngồi chỗ đó?!

Lại nói, cái cặp sách cô ấy cầm lúc nãy trông cũng khá quen, dáng người cũng cao bằng Kỷ Sơ Tranh, chỉ là quần áo và kiểu tóc…

Lúc Kỷ Đồng Đồng và Dương Thiến Thiến đi vào lớp, đập vào mắt chính là cảnh tượng tất cả mọi người trong lớp đang đồng loạt nhìn về phía nữ sinh đang ngồi trong góc phòng.

Dương Thiến Thiến nhận ra Sơ Tranh, túm lấy Kỷ Đồng Đồng hỏi:” Đồng Đồng, rốt cuộc là Kỷ Sơ Tranh đang muốn làm cái gì?”

Việc xấu không lo làm cho tốt, lạiđột nhiên khôi phục dáng vẻ bình thường.

“… Có thể là chị ấy muốn thay đổi phong cách đi.” Lúc nói xong câu này, trong lòng Kỷ Đồng Đồng oán hận không thôi.

“Là Kỷ Sơ Tranh sao?”

“Đúng là Kỷ Sơ Tranh.”

“Mẹ ơi, cô ấy có phải là đã chịu kích thích gì không?”

“Kỷ Sơ Tranh như này đúng là rất đẹp nha, so với Kỷ Đồng Đồng cũng không kém đâu.” Người nói ra câu này có lẽ cũng không thích Kỷ Đồng Đồng.

Nhưng Sơ Tranh xinh đẹp, đây là sự thật bọn họ không thể phủ nhận.

Kỷ Đồng Đồng hơi nắm chặt tay, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh đang ngồi bên kia.

Vừa đúng lúc chuông báo vào giờ vang lên, Kỷ Đồng Đồng vội vã kéo Dương Thiến Thiến về chỗ.

Chủ nhiệm lớp bước vào, trên tay cầm xấp bài thi khảo hạch hàng tháng.

“Bài thi lần này, bạn Kỷ Đồng Đồng làm rất tốt, đứng thứ nhất cả lớp.”

Thầy chủ nhiệm vẻ mặt ôn hòa khen ngợi Kỷ Đồng Đồng.

Ánh mắt cả lớp tràn đầy kính nể quay sang nhìn Kỷ Đồng Đồng, lúc này tâm trạng của cô ta mới tốt lên được một chút.

“Tất nhiên, còn có một số thành phần trong lớp không chịu học hành, lúc nào cũng trốn học đánh nhau, thành tích lại càng không dám nhìn…”

Một số thành phần này, tất nhiên là ám chỉ Sơ Tranh.

Thầy chủ nhiệm nói xong cũng cảm thấy hình như lớp có điểm không thích hợp, nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh ở góc lớp: “Em kia tên là gì?”

Sơ Tranh đứng dậy: “Kỷ Sơ Tranh.”

Chủ nhiệm:….

Thầy chủ nhiệm dùng ánh mắt kì quái đánh giá Sơ Tranh lại lần nữa.

Đây là…

Kỷ Sơ Tranh?

Giả sao?

Nhưng nghe giọng nói hình như là đúng…

Chủ nhiệm lớp cứ như bị choáng váng đến quên cả mắng mỏ, cho Sơ Tranh ngồi xuống rồi bắt đầu giảng về bài thi.

Thỉnh thoảng có người quay sang nhìn Sơ Tranh, thấp giọng thảo luận hoặc là truyền nhau tờ giấy.

“Kỷ đồng đồng, Kỷ Sơ Tranh bị trúng tà rồi à? ” – Dương Thiến Thiến thừa lúc thầy giáo quay đi, ghé vào tai Kỷ Đồng Đồng hỏi nhỏ.

Kỷ Đồng Đồng đang viết bài nghe thấy thế thì trượt tay quẹt một nét dài trên giấy, cười nói: “Cậu đừng nói lung tung, chị ấy sao mà bị trúng tà?”

“Cậu xem bộ dạng Kỷ Sơ Tranh như vậy, không phải bị trúng tà thì sao có thể ăn mặc như vậy?”

“Cái này…” Mặt Kỷ Đồng Đồng lộ ra vẻ khó xử: “Thôi, đừng nói nữa, tập trung nghe thầy giảng bài đi.”

“Có phải là cậu biết chuyện gì rồi không?” Dương Thiến Thiến thấy Kỷ Đồng Đồng nói thế, lập tức truy cứu.

Kỷ Đồng Đồng lắc đầu.

“Quan hệ của chúng ta là thế nào chứ, cậu mau nói đi, cô ta rốt cuộc là bị làm sao?”

“Không có gì đâu mà….”

*

Lời Đại Đại:

Đã ký kết (bản quyền), có thể thưởng rồi a ~

Cầu được vote hàng ngày!!

Đừng thúc ta, chờ viết xong Minh Thù rồi, sẽ ổn định viết bộ mới, viết cùng lúc hai bản đầu ta đau ~~~anh anh anh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN