Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 45: Nữ thần quốc dân (15)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thập Thập – Kiera_Frey
Beta: Sa Nhi – Shadowysady
=======================
Sơ Tranh ngồi một lúc rồi đứng dậy, ra ngoài hít thở không khí.
“Cố Sơ Tranh!”
Liễu Mạn Mạn đứng cách đó không xa, giọng điệu không nặng không nhẹ gọi cô.
“Có việc gì?”
“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Liễu Mạn Mạn nói: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.”
“Khỏi.” Sơ Tranh từ chối nhanh đến không thể nhanh hơn, xa như vậy, nhìn đã không muốn đi rồi.
Nhìn Sơ Tranh quay bước bỏ đi, sắc mặt Liễu Mạn Mạn vặn vẹo đến khó coi, cô ta im ắng vài giây rồi đột nhiên chạy đến kéo tay Sơ Tranh.
Sơ Tranh còn chưa kịp làm gì thì đã thấy Liễu Mạn Mạn tự dưng kêu lên một tiếng, rồi tự mình ngã lăn ra phía sau.
Mấy người đang ở gần đó nghe thấy tiếng kêu liền lập tức chạy sang:
“Sao vậy?”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Mạn Mạn? Sao lại thế này? Mau đứng lên. “
Phùng Kiều và Ngụy Quân cẩn thận đỡ Liễu Mạn Mạn dậy, mặt Liễu Mạn Mạn đầy vẻ khó chịu, lập tức mở mồm lên án Sơ Tranh: “Cô đã không cho tôi mượn đồ thì thôi, có nhất thiết phải làm như vậy không?”
Sơ Tranh: “…” Mẹ nhà cô, thứ nghiệt súc này nói diễn là diễn liền luôn sao? Ngay cả cơ hội phản ứng lại cũng không có! Lúc đóng phim cũng có thấy cô nhập vai thế này đâu hả?
“Chuyện gì vậy?” Tạ Chu cũng đi tới, thấy Liễu Mạn Mạn đang phải dựa vào người khác thì sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo của hắn dò xét đảo qua đám người.
“Tạ ảnh đế, hình như là do cô ta đẩy Mạn Mạn!” Phùng Kiều lập tức mách lẻo.
“Em chỉ muốn mượn cô ấy một chút dầu đuổi muỗi, ai ngờ cô ấy không những không cho mượn, mà còn…” Liễu Mạn Mạn tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Dầu đuổi muỗi cả đoàn làm phim đều không có, Sơ Tranh lấy được toàn bộ trang bị, đây là phần thưởng của cô, tất cả mọi người đều biết.
Liễu Mạn Mạn nói muốn mượn dầu đuổi muỗi, hoàn toàn chính đáng không có vấn đề gì.
Nhưng tính toán ban đầu của Liễu Mạn Mạn không phải là tới để mượn đồ, do Sơ Tranh từ chối muốn nói chuyện, nên cô ta mới phải đổi kế hoạch làm thế.
Mới chỉ trong sát na ngắn ngủi mà cô ta đã tự biên tự diễn được kịch bản đặc sắc như vậy…
Ghê nha ghê nha.
Người đẹp à, sao cô vẫn chưa đầu quân đi diễn cung đấu nhỉ? Giới này nợ trí tuệ của cô một lời xin lỗi. Cô nhất định là quán quân cung đấu. Mau trao giải! Nhất định phải trao giải! Lập tức đi sắp xếp trao giải!
【……】 Chị gái nhỏ mau dừng ảo tưởng đi a! Người ta làm khó dễ cũng sắp trèo lên đầu chị rồi!
“Cố Sơ Tranh, làm sao cô có thể đẩy người khác như thế hả?” Phùng Kiều ra mặt.
“Tôi không làm.”
“Nơi này chỉ có hai người, cô không làm thì ai làm?”
“Thì cô ta làm.”
“Hả?” Phùng Kiều không khách khí cười lớn: “Cô nói là Mạn Mạn tự ngã? Cô ấy cần gì phải làm thế?”
Sơ Tranh mặt nghiêm túc nói: “Chắc bị ngu.”
“…”
“Thôi quên đi…” Liễu Mạn Mạn yếu ớt lên tiếng: “Có lẽ là do tâm tình cô Cố không tốt, tôi không trách cô.”
“Mạn Mạn, cô ta không những đẩy cậu, còn mắng cậu, cậu cứ thế tha thứ cho cô ta sao? Không được, cô nhất định phải xin lỗi.” Phùng Kiều chẳng những không đồng ý, còn kéo thêm Tạ Chu xuống nước: “Tạ ảnh đế, anh có thể nhẫn tâm nhìn người khác khi dễ cô ấy sao?”
Tạ Chu: “Cố tiểu thư, mau nói xin lỗi đi.”
Tạ Chu nhìn về phía Sơ Tranh, mấy ngày nay hắn làm sao mà không chú ý đến cô, chẳng qua hắn cũng chỉ cảm thấy cô có chút thanh cao quái gở.
Sơ Tranh im lặng một lúc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Làm sai thì phải biết nhận lỗi!” Có Tạ Chu chống lưng, Phùng Kiều ưỡn thẳng người, tự tin nói.
“Cố tiểu thư, nếu cô không muốn cho mượn dầu đuổi muỗi thì cũng không nhất thiết phải động tay như vậy. Mọi người đều là phụ nữ với nhau, nên nhường nhịn một chút.” Ngụy Quân cũng xen vào.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, nói xin lỗi là qua được rồi.”
Tạ ảnh đế lên tiếng, mọi người lập tức phụ họa. Quan trọng nhất là, mấy ngày nay, Liễu Mạn Mạn đều hữu ý vô tình ra sức tung tin đồn, mọi người gần như đều cho rằng Sơ Tranh bị người ta bao dưỡng.
Sơ Tranh xoa xoa cổ tay, ngay giữa lúc mọi người vẫn đang nhìn chăm chú, cô lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai quật ngã Liễu Mạn Mạn.
“Á…”
Liễu Mạn Mạn lại tiếp tục ngã xuống đất.
Cô nói tôi đẩy, vậy tôi phải đẩy thôi. Bà mày đẩy đây này, xem có đánh nổi bà không!
Sơ Tranh thu tay, không thèm để ý đến phản ứng của đám người kia, nghiêm túc nói: “Do tôi đi đường mà không có mắt, chỉ trách còn chưa trải thảm đỏ tiếp đón, thật xin lỗi nhé.”
Sơ Tranh nói xong liền xoay người rời đi, căn bản không để cho họ có thêm cơ hội gây khó dễ.
“Cố Sơ Tranh! Sao cô vô lý thế hả!”
Giọng nói của Phùng Kiều từ xa truyền đến.
Mấy lời vừa rồi của cô ta chỗ nào là có ý xin lỗi? Rõ ràng là châm chọc, lại còn dám đẩy ngã Mạn Mạn trước mặt Tạ Chu…
Cô ta điên rồi sao?
“Mạn Mạn, em không sao chứ?”
“Em không sao…” Liễu Mạn Mạn tỏ vẻ muốn khóc mà không dám, lúc đứng lên còn cố tình bày thêm ra bộ dáng đau đớn.
Tạ Chu nhíu mày, vòng tay bế Liễu Mạn Mạn lên, đi về phía lều trại đang dựng ở bên kia.
—
Mỗi tổ sẽ ngủ chung một cái lều, thực ra sự sắp xếp này cũng hơi không hợp lý, dù sao cũng là nam nữ khác biệt mà.
Nhưng Tạ Chu không có ý kiến, mọi người cũng không thấy có ý kiến gì, nên cũng gọi là tạm chấp nhận.
Sơ Tranh vào lều, thấy Tô Tửu đang ôm chăn rúc ở một góc, nhìn thấy cô chui vào, anh lại càng rụt vào bên trong.
Sơ Tranh trực tiếp đi qua, nằm xuống.
Tô Tửu cẩn thận nhìn cô vài lần.
Lều trại yên tĩnh trở lại.
Tô Tửu lật qua lật lại một hồi rồi nhỏ giọng hỏi:
“Lúc nãy bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
“….”
Cậu không ra ngoài xem, với cả, chuyện này cũng không liên quan đến cậu, nhưng sau đó lại có người réo cả họ cả tên cô ấy hét lên giận dữ.
Thế thì chắc là có liên quan đến cô đi?
Khoảng cách giữa bọn họ không đầy nửa mét, Tô Tửu nằm thẳng một hồi, rồi lại nằm nghiêng một hồi, ánh mắt khẽ liếc về phía Sơ Tranh nằm đối diện, không hiểu sao lại thấy bồn chồn khẩn trương.
Tô Tửu tự lý giải tâm tình bồn chồn này là do sợ cô ấy làm gì mình mà thôi.
(Mẹ nhà anh… mơ tưởng đc sủng hạnh còn lắm chuyện (o・_・)ノ”(ノ_<、) #sha)
Cậu thấp thỏm một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Đêm khuya tĩnh lặng, trong khu cắm trại tịch mịch im ắng, Tô Tửu bỗng cảm thấy bên người tự dưng có nguồn nhiệt ấm áp, đầu óc anh mơ màng hồi tỉnh, giây tiếp theo thì đột ngột nhận ra đó là cái gì, trợn tròn cả mắt.
Anh…
Hình như đang ôm một người??
Mà trong lều thì chỉ có hai người.
Trong đầu Tô Tửu nổ “bùm” một cái, anh cuống quít đẩy Sơ Tranh ra, rúc người vào một góc.
Sơ Tranh mở mắt ra nhìn: ” Làm gì đấy?”
Hơn nửa đêm rồi còn lên cơn.
Phiền chết đi được.
“Cô vừa làm gì!” Tô Tửu lập cập run rẩy.
“Làm gì?”
“Tôi… Tôi tại sao… Cô… ” Ngón tay Tô Tửu chỉ qua chỉ lại giữa hai người: ” Cô vừa làm gì tôi?”
Sơ Tranh ngồi dậy, bình tĩnh trần thuật lại sự việc: “Anh tự lăn qua đây, sau đó ôm tôi không chịu buông.”
“Không thể nào!” Tô Tửu phản bác
Làm sao anh lại có thể tự mình lăn qua ôm cô ấy không buông được?
Sơ Tranh sờ sờ bên cạnh, sờ đến di động rồi liền nhấn mở ứng dụng gì đó đưa cho Tô Tửu xem.
“Tự xem.” Sơ Tranh bắt đầu khó chịu, mệt chết được, muốn ngủ.
Tô Tửu chần chừ một lúc rồi cầm lấy, trên màn hình là một video, anh nhấn nút play xem thử.
Càng xem sắc mặt anh càng phiếm hồng, cuối cùng chỉ cảm thấy di động nóng lên, Tô Tửu không dám xem tiếp bèn nhanh chóng tắt điện thoại, đến cả hai tai cũng đều ửng đỏ như sắp bỏng.
Trước giờ anh luôn ngủ một mình, cũng không hề biết khi mình ngủ rồi, sẽ có thói quen này…
“Chuyện này… Rất xin lỗi.” Tô Tửu hoang mang rối loạn nhận lỗi, rồi lập tức dùng chăn che đầu.
Không có âm thanh đáp lại, Tô Tửu đợi một lúc lâu rồi lại xốc chăn lên xem. Sơ Tranh vừa ngủ tiếp, hô hấp ổn định, chắc là đã ngủ thiếp đi rồi.
Tô Tửu: “…”
Tô Tửu lấy tay ôm lấy khuôn mặt đang nóng hổi của mình, dưới đáy lòng là các loại nghi hoặc cùng những cảm xúc kỳ dị đan xen lẫn nhau, khiến đầu óc lại càng thêm lộn xộn.
Anh đưa tay vuốt xuống vị trí trái tim mình.
Nơi này… hình như đang đập rất nhanh.
Khi nãy anh vừa tỉnh ngủ, gương mặt vẫn còn đang dán vào làn da cô, độ ấm tinh tế lại nóng cháy ấy…
Tô Tửu, mày đang nghĩ linh tinh cái gì vậy!
Tô Tửu lắc lắc đầu, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Ngủ.
Không được nghĩ nữa.
——
(ノ ̄ー ̄)ノ Cảm xúc trái ngược ~
Thập Thập: Mẹ ơi, chương này Tửu ca cute bỏ xừ đi, edit muốn lộn ruột >///<
Sa Nhi: Dám dê gái nhà bà mà còn ra vẻ trung trinh tiết liệt à?
Đừng cản ta, ta muốn một tát tát chết Tô Tửu!! (o・_・)ノ”(ノ_<、)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!