Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần - Chương 18: Thế giới 1: Tiểu thư tàn phế (18)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần


Chương 18: Thế giới 1: Tiểu thư tàn phế (18)


Trong lòng nghĩ như thế, nàng liền thuận lý thành chương (*) hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

[*Thuận lý thành chương: nghĩ là “Thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) mà suông sẻ (như thế nào đó)”.]

Rất nhàn rỗi?

Tô Quỳ nhăn cái mũi nhỏ, đôi mày thanh tú cũng nhíu lại, mới vừa tỉnh ngủ nên khuôn mặt trắng nõn có màu hồng phấn, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Nhưng Quân Mạc có thể nhìn rõ đôi mắt đang tỏ vẻ chán ghét của nàng, tay phải hắn đặt trên phiến môi ho khan hai tiếng, trong giọng nói chứa đựng nụ cười, “Nghe nói nàng bị bệnh?”

Bất đắc dĩ liếc mắt, Tô Quỳ nghĩ, vừa mới bỏ ra một ít công sức, hắn đã biết ngay.

Điều này công khai nói cho Tô Quỳ biết rằng, hắn đặt một cơ sở ngầm ở bên người nàng sao?

Nếu đặt cơ sở ngầm, thì tại sao hắn không biết, bị bệnh chỉ là giả?

Người đàn ông nhàm chán.

Cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi (*), chính là Quân Mạc thấy Tô Quỳ chỗ nào cũng đẹp, hắn cũng không thể hiểu được tính luôn hôm nay thì hắn chỉ mới gặp nàng hai lần, hắn liền trao trái tim mình cho nữ nhân vô lương tâm này, không lấy lại được.

[*Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi: Khi yêu, người đàn ông coi người mình yêu là người đẹp nhất giống như Tây Thi vậy.]

“Cảm tạ Vương gia đã quan tâm, chỉ là Vương gia, ngài có biết là nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi đây là Trữ Tú cung, mà A Quỳ, là tú nữ đang dự tuyển! Ngài như thế, thì Hoàng thượng, sẽ đưa A Quỳ đến chỗ nào?”

Nếu như để người ngoài phát hiện, chẳng hạn như Phùng Thanh Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, có mười Tô Quỳ cũng không thoát tội.

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng mang hàm ý tức giận, cắt đứt sự trầm tư của Quân Mạc.

“Ta…” Quân Mạc nhíu mày, hắn quả thật muốn nói hắn không coi hoàng đế ra gì, nhưng lại sợ lời đại nghịch bất đạo sẽ dọa đến Tô Quỳ.

Suy nghĩ một chút, thật không biết nên nói thế nào cho thích hợp.

Lục Yêu là cơ sở nằm vùng của hắn trong cung, bây giờ được hắn phái tới để chiếu cố và bảo vệ Tô Quỳ.

Có thể nói nếu Tô Quỳ xảy ra chuyện gì, thì một lúc sau thuộc hạ sẽ báo lại cho hắn.

Đương nhiên hắn biết Tô Quỳ giả bệnh, nhưng trong lòng luôn có chút không thoải mái, lo lắng lỡ như nàng bệnh thật thì làm sao.

Lúc này thấy gương mặt xinh đẹp đỏ bừng của nàng, mũi nhỏ nhíu lại, môi anh đào hơi vểnh lên, tự cho rằng mình tức giận rất oai phong trợn mắt lên nhìn hắn.

Nhưng kết quả là…

Thật giống một con mèo nhỏ ngạo kiều, Quân Mạc nhịn cười, nâng bàn tay vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ mềm mại như nhung của nàng, “Không phải sợ, có ta ở đây không ai dám làm hại nàng.”

Hắn còn dám cười!

Tô Quỳ muốn dùng móng vuốt cào hắn, nhích từng tí một đến chân giường, trợn đôi mắt mèo tố cáo hắn: “Ai nói với ngươi chuyện này, ngươi đừng nói là không hiểu, ta là tú nữ đang dự tuyển! Từ khi vào cung đã bắt đầu, là vật sở hữu của hoàng thượng, ngươi như vậy, là muốn hại chết ta mà!”

Vừa nói vừa nói, ủy khuất nước mắt lại không ngừng rơi, từng giọt tí tách rơi xuống áo ngủ bằng gấm, trong nháy mắt nhuộm thành một vệt ướt.

Vừa đánh trống vừa la làng (*) đại khái là như vậy.

[*nguyên văn là “kẻ gian bắt kẻ gian“: đồng nghĩa với câu trên nên mình dùng luôn nha. Ý muốn nói rằng đã ăn cướp của người khác nhưng lại la làng lên là người đó làm.]

Quân Mạc dở khóc dở cười, nàng cho rằng hắn không thấy tia giảo hoạt ở đáy mắt nàng sao? Trên mặt khóc thương tâm, nhưng trong mắt một chút sợ hãi cũng không có.

Hơn nữa hắn thân là nhiếp chính vương đương triều, chẳng lẽ nàng không biết cái thân phận này có ý nghĩa như thế nào sao?

Tô Quỳ cúi đầu huhu khóc nước mắt rơi mãnh liệt, trong lòng tiểu nhân nhưng mà lại ra sức đấu tranh: Mau an ủi ta! Mau an ủi ta đi! Đưa đùi ngươi ra đây! Hãy nói cho ta dựa vào đi! Đến đây đến đây!

( Tương: Móa =)) hết sức chịu nổi độ vô sỉ của chế)

Tiểu nhân dẹp bỏ niềm vui, nếu như Quân Mạc biết trong lòng Tô Quỳ đang tự sướng như vậy, có lẽ hắn không biết nên khóc hay nên cười.

Đang lúc Tô Quỳ oán niệm Quân Mạc khá sâu nàng nghĩ người đàn ông này làm gì vậy, còn không biết an ủi nàng.

Một bàn tay khô ráo ấm áp ôm nàng lên, một cái tay khác lau đi nước mắt trên mặt nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN