Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta - Chương 37: Mang huyết y đứng giữa màu thương táng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
199


Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta


Chương 37: Mang huyết y đứng giữa màu thương táng


“Mịch Chi! Đến lúc trở về rồi, có người đang đợi cô!”

Một thanh âm vang vọng lúc bổng lúc trầm cứ không ngừng cất lên giữa một màn đen dày đặc, Mịch Chi hệt như một ngôi sao nhỏ, le lói lấp loé sáng trơ trọi giữa một vũ trụ rộng lớn.

Cô nhìn quanh như muốn tìm kiếm, nhưng hoàn toàn không thấy được gì ngoài một màu đen u uất.

Vậy mà âm thanh đó một lần nữa lại cất lên.

“Kiếp này đã tận, trở về thực tại. Mang cố mộng hoá hư không, đừng chấp niệm một kiếp chẳng đặng đường, đừng chấp niệm một ái tình đã tận lương duyên! Trở về đi!”

“Vớ vẫn! Toàn là vớ vẫn!”

Mịch Chi ôm lấy hai tai, cố gắng đè nén tránh những lời nói mị hoặc kia truyền đến màng nhĩ. Nhưng hoàn toàn không thể, dẫu cô có cố gắng bịt kín tai mình đến cỡ nào, những âm sắc bổng vang trầm vọng đó vẫn cứ văng vẳng khắp không gian.

“Cô không thuộc về nơi này, tất cả mọi chuyện âu cũng là số kiếp! Thân xác này không thuộc về cô, thời đại này không thuộc về cô, đứa trẻ kia cũng không thuộc về cô! Mọi thứ, cũng chỉ là hữu danh vô thực!”

“Im đi! Ngươi là ai? Ngươi là kẻ nào, tại sao cứ không ngừng nói những câu xàm ngôn đả kích như vậy?”

Mịch Chi ngồi thụp xuống, ôm ghì lấy đầu tóc mà gào thét. Lòng tự biết đây lại là một cơn ác mộng sau vô số cơn mộng mị cô đã từng thấy. Nhưng tại sao lần này, giấc mộng lại kéo dài và càng lúc càng chân thực đến kinh khủng đến vậy?

“Ta là số kiếp của cô!”

Giọng nói chẳng rõ là nam hay nữ ấy lại lần nữa cất lên, Mịch Chi ngẩng mặt, cô đứng dậy xoay người nhìn quanh.

Số kiếp của cô? Là cái thứ chết tiệt đã đẩy cô rơi vào tình cảnh thê lương như bây giờ sao?

Nếu đã đẩy cô đến đây, vậy tại sao lại không để cô chết mòn chết già ở nơi này với người cô thương yêu. Đến lúc đó, không cần phải nói cô cũng cam lòng rời bỏ cái thời đại này kia mà!

Còn bây giờ, cuộc sống cô hoàn toàn bị đảo lộn bởi mọi thứ. Lại chẳng có gì trọn vẹn, thử hỏi Mịch Chi cô đây làm sao mà cam tâm tình nguyện rời bỏ cơ chứ?

” Ta không về! Kể từ khi cái số kiếp khốn nạn nhà ngươi đưa đẩy ta về xã hội này, thì ta ở thời đại kia đã chết! Đừng hòng bắt ta trở về! Biến đi, ngươi biến đi!”

“Cô không về, ta vẫn sẽ có cách khiến cô trở về! Một chút tham luyến cũng không có! Mọi chuyện đều có an bày, duyên cơ đã hết, nhân sinh đã tận. Muốn chối bỏ cũng là điều không thể!”

– Nương Nương! Người tỉnh lại đi Nương Nương!

Giọng nói quen thuộc cất lên vang nhẹ bên tai, thân người cũng bị lay động mạnh dần.

Mịch Chi kinh hoàng mở mắt, đôi đồng tử suýt chút co lại đến vỡ tung. Mồ hôi đầm đìa ướt cả tố y, cô nằm đó thở hổn hễn, Tiểu Hồng ngồi bên giường hốt hoảng đỡ lấy cô ngồi dậy, tay cầm khăn ấm lau nhẹ trên dung nhan đang bị ướt đẫm mồ hôi.

– Nương Nương! Ngươi lại làm sao nữa thế này?

Mịch Chi ngồi tựa lưng ra thành giường, đầu óc hoàn toàn trống rỗng chẳng suy nghĩ được điều gì.

Kể từ lúc hạ sanh Tử Trì đến nay cũng đã hơn ba tháng, sức khoẻ cô từ hôm đó sa sút rõ rệt. Cô thường xuyên hoa mắt, nhức đầu. Đôi khi lại còn nôn mửa đến ngất đi.

Những cơn ác mộng tìm đến cô mỗi lúc mỗi nhiều hơn. Tần suất xuất hiện dày đặc trong những giấc ngủ và kéo dài hơn khiến cô hầu như không dám chợp mắt.

Dung nhan thanh thuần ngọc khiết cũng như hoa úa, mau chóng phai tàn dần theo thời gian.

Diện dung hôm nay của Mịch Chi xanh xao, gầy guộc hơn rất nhiều. Một chút gió lạnh thông thường cũng đủ làm cho ngọc thân bị hao tổn mà sinh bệnh.

Còn Tử Trì, bẩm sinh đã ra đời sớm hơn một tháng. Nên cơ địa cũng yếu ớt không kém, thằng bé luôn được chăm sóc rất kỹ. Nhất định không để nó bị ảnh hưởng gì dù chỉ là một chút.

Bản thân Mịch Chi dạo gần đây lại thường xuyên đổ bệnh, cô hầu như không dám đến gần Tử Trì sợ rằng sẽ lây bệnh cho thằng bé. Cô luôn giữ mình ở một khoảng cách nhất định, chỉ để ngắm nhìn thằng nhóc con kháu khỉnh được bế trên tay nhủ mẫu là Trần đại thẫm.

Bà ấy là người quen của nha hoàn Tiểu Hồng, thực sự Trần đại thẵm chăm sóc Tử Trì rất khéo. Thằng bé mới sanh còn bé xíu, đỏ hỏn ngày nào thì hôm nay cũng đã bụ bẫm, trắng trẻo như bông bưởi.

Mịch Chi hít thở thật đều, ánh nhìn có phần đờ đẫn cất giọng mệt mỏi hỏi lấy Tiểu Hồng.

– Hôm nay, có thư của Vương gia không?

Tiểu Hồng ái ngại đưa mắt xót xa nhìn cô, hai cánh môi mím chặt khẽ lắc đầu.

Đã ba tháng trời trôi qua, Mịch Chi không còn nhận được một bức thư nào của Tử Lạc. Ngay sau khi sanh Tử Trì, cô đã có viết một phông thư gửi đến cho hắn, báo cho hắn hỷ sự của mình. Vậy mà một lời hồi âm cũng không thấy.

Cô đã có dò hỏi khắp nơi, từ người trên kẻ dưới trong triều đình, đến cả Hoàng thượng cô cũng đã liều mạng mà diện kiến chỉ để hỏi về tình hình của Tử Lạc.

Nhưng đáp lại câu hỏi của cô, tất cả chỉ là một sự mô hồ vô định không rõ ràng. Người thì nói do Tử Lạc bận việc thống lĩnh binh mã, ngày đêm tập luyện. Kẻ lại khuyên cô đừng nên nghĩ ngợi quá nhiều mà hao tâm tổn phế.

Suốt ba tháng qua, không ngày nào là Mịch Chi cô không mong ngóng tin tức của Tử Lạc. Tiểu Hồng, Tiểu Mai cứ mỗi sáng ngay sau khi vị Nương Nương của họ thức giấc, câu đầu tiên mà hai nha hoàn này nghe được đó chính là

“Hôm nay có thư của Vương gia không?”

Tất cả người trên kẻ dưới trong Vương phủ, ai ai cũng đều thương xót cho Mịch Chi. Cũng may dạo gần đây, Uông lão gia và Uông phu nhân có ghé đến Vương phủ để chăm nom cho cô.

Sự quan tâm, an ủi, vỗ về của tình thân phần nào xoa dịu được sự cô quạnh, lạnh giá nơi cõi lòng nữ nhân như cô.

Ngày hôm nay là một ngày khí tiết khá đẹp, trời trong mây trắng thuần khiết vô cùng. Mịch Chi ngồi trước bàn phần, phía sau là Tiểu Mai đang chải tóc cho cô.

Đôi mắt vô tình nhìn sang nơi chiếc tủ gỗ gần đó, bên trên là cổ cầm quen thuộc ngày nào Tử Lạc đã dạy cô khẩy những dây đàn đầu tiên.

Trong lòng đột nhiên vừa thấy đau nhói, lại thấy tư niệm khôn cùng. Mắt hạnh mày liễu thoáng nét u buồn, len lỏi luôn cả trong âm sắc nơi thanh quản.

– Tiểu Mai, chuẩn bị xe ngựa. Ta muốn đến một nơi!

[…]

Sau khi thăm nom Tử Trì,  bế nó trên tay một chút, được nhìn thằng bé ở cự ly khá gần luôn khiến Mịch Chi vui sướng hơn bao giờ hết.

Nhưng cô cũng không thể ôm ấp thằng bé vào lòng hay hôn nó. Bởi vì bản thân vốn đang không được khoẻ, cô cùng lắm chỉ có thể bế lấy Tử Trì trên tay một chút, rồi cũng phải giao nó lại cho nhủ mẫu.

– Nương Nương! Đã chuẩn bị xong!

– Được rồi!

Mịch Chi tham luyến ngắm nhìn hài tử thêm một chút nữa, nở nụ cười ôn nhu với thằng bé rồi mới xoay đi.

Cô đã căn dặn Tiểu Hồng, Tiểu Mai mang ra cho cô bôn huyết y cùng trang sức đỏ mà ngày trước cô đã mặc cùng Tử Lạc khấn lạy thiên địa nơi vườn táo.

Hôm nay vô tình trông thấy cổ cầm, tâm niệm không ngăn được sự nhớ nhung, tư mộ về người. Cô bèn phải mượn chút hình ảnh quen thuộc để mường tượng ra thân ảnh người thương.

Mịch Chi được hai nha hoàn thay đổi xiêm y, khoác lên thân ngọc một mảnh huyết y đỏ rực, tóc vấn trâm cài, trán điểm thêm hoa điền mị hoặc vô cùng.

Tuyệt nhiên, cô lại không hề muốn động đến việc phong dung cho chính mình, một lòng giữ nguyên dung nhan nguyên thuỷ nhất. Nhưng cản bản, dung mạo này của cô dẫu có tô mày, điểm son hay không thì vẫn là một diễm mỹ tuyệt luân (*)

[Diễm mỹ tuyệt luân: chỉ nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần]

Cổ cầm được Tiểu Hồng gói gọn cẩn thận trong một tấm vải lụa mềm mịn. Mịch Chi chỉ để Tiểu Hồng đi theo, còn Tiểu Mai cô đã căn dặn phải ở lại để giúp nhủ mẫu chăm nom cho Tử Trì, có thế cô mới yên tâm mà rời phủ.

Vẫn là đoạn đường quen thuộc ngày nào, chỉ có điều hiện giờ những ngọn cỏ đã lên cao hơn một chút. Có những tán cây ngày trước khi đến đây cũng Tử Lạc vẫn còn xanh um, vậy mà hiện tại đã tàn úa, chẳng khác gì tâm can của cô. Đợi đến ngày hôm nay, cũng phần nào héo hon phai tàn.

Xe ngựa đỗ lại vị trí thân thuộc, Mịch Chi vén rèm nắm lấy tay Tiểu Hồng bước xuống. Lập tức nha hoàn này cầm lấy một ngoại bào khá dày khoác lên người cô, còn không quên nhắn nhủ đôi lời.

– Nương Nương! Người vẫn nên bảo an ngọc thể!

– Ta không sao!

Mịch Chi nhoẻn cười, trên khuôn trang nhã nhặn dẫu thế nào vẫn thoảng nét u buồn đến não lòng.

Dường như tâm tư nơi cô mang nỗi u uất lay động đến cả cảnh vật xung quanh. Cái nơi như chốn bồng lai tiên cảnh hôm nào, cảnh sắc thơ mộng hôm nào mà nay khi cô đặt chân đến đều phủ lấy một bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Mịch Chi khép nhẹ mi tâm cố nuốt cơn đau đang mỗi lúc dâng cao nơi lồng ngực. Nhấc từng bước chân nặng kịt lê trên đám cỏ non xanh rờn bên dưới tiến thẳng vào nơi vườn táo.

Đưa nhãn ngọc đã sớm bị phủ mờ bởi lệ sầu nhìn bao quát toàn cảnh xung quanh. Thân ảnh nam nhân tay cầm thanh gươm oai hùng hoạ từng đường kiếm dần dần hiện ra ngay trong tâm thức.

Một giọt, rồi hai giọt, sau đó là vô số giọt lệ chảy dài trên gò má nhợt nhạt. Cả cánh môi cũng trở nên khô tróc chẳng còn mọng nước, cố cắn chặt răng không bật ra tiếng khóc.

Hít một hơi thật sâu, Mịch Chi tay mang cổ cầm ngồi xuống gốc cây ngày nào đã từng chứa đựng bóng lưng của đôi phu thê giai ngẫu.

Ngón tay thon trắng như ngọc bích bắt đầu khẩy những giai điệu đầu tiên trong tương tư khúc. Từng thanh âm não nề vang vọng phủ kín cả không gian thơ mộng.

Gió sớm khẽ len lỏi qua từng tán cây, đánh động rơi rụng vô số lá úa rũ xuống nơi nữ nhân ôm đàn tấu khúc bi thương.

Cảnh vật vẫn đây, tiếng đàn vẫn vậy. Mà nhân ảnh chẳng thể một lần nắm bắt được dù chỉ là trong gang tấc.

Nỗi sầu tương tư này liệu cả nhân gian ai có thể giải bày được? Hồng trần này dẫu thế nào cũng chẳng bao giờ qua được ái tình thâm sâu.

Nếu hồng trần vốn dĩ đã là mộng mị, thì người trong mộng mị nguyện cả đời cả kiếp cũng thương tán cùng với nó.

Thế gian bao nhiêu phần trần duyên, tâm can này của cô cũng bấy nhiêu vạn lần sầu. Giờ phút này, Mịch Chi ôm đàn ngồi đây, đem thâm tình cùng tư niệm gửi vào tiếng đàn hoà vào phong vân rải đầy khắp nhân gian. Hỏi rằng “Liệu người có nghe được tâm tình này của thiếp hay không đây Tử Lạc?”

Mày liễu nhíu chặt, cả nhãn ngọc hoàn toàn bị mờ mịt bởi thứ nước mặn đắng lấp đầy cả hốc mắt, trực trào rơi xuống tí tách lên cả từng dây đàn bên dưới.

Tiểu Hồng đứng từ xa, cũng không thể cầm lòng thêm mà bật khóc nức nở. Nàng ta vội đến níu lấy cánh tay Mịch Chi giọng nghẹn ngào.

– Nương Nương! Người đừng như vậy đuoc không? Sức khoẻ người đã yếu lắm rồi….đừng để bi thương làm hao tâm tổn phế nữa!

Từng ngón tay khẩy nhẹ trên dây đàn chợt dừng, cô chầm chậm xoay mặt nhìn nàng nha hoàn bên cạnh đang khóc thút thít không ngừng.

Rãnh môi tái nhợt khẽ cười, nụ cười chất đầy bi thương, thống khổ càng làm người khác trông thấy phải đau lòng.

– Vô ích thôi Tiểu Hồng. Ta ngay từ đầu đã sớm hao tâm tổn phế rồi kia mà! Bây giờ cô bảo ta không được như vậy, thử hỏi ta làm sao mới đặng đây?

Lời nói đến đây, Mịch Chi khép chặt tâm mi cắn môi khóc đến uất nghẹn. Tiểu Hồng ôm lấy thân huyết y đang run lên bần bật, hoà cùng tiếng khóc với cô vang cả một góc nơi vườn táo.

[…]

Xe ngựa trở về Vương phủ, Mịch Chi cùng Tiểu Hồng vừa mới bước xuống liền bị choáng váng bởi quang cảnh ngay trước mặt.

Một màu khăn trắng tang tốc phủ trùm kín toàn Vương phủ, từng đoạn vải trắng tinh được treo đầy trải dài từ ngoài cửa cho đến bên trong.

Mịch Chi suýt chút đứng chẳng vững mà ngã khuỵ vào tay Tiẻu Hồng, nhãn ngọc đỏ hoe nóng rát, môi khô mấp mấy gào thét giận dữ vô cùng.

– Ai! Là ai đã treo những thứ này! Là ai!

– Là ta!

Một giọng nói có vẻ khá quen cất lên từ bên trong chánh viện, Mịch Chi tròn mắt khi nhìn thấy người bước ra là ai.

– Hỷ…Bình….!

– Là ta cho người treo  khắp phủ.

Hỷ Bình đứng ngay giữa trung tâm, trên người còn vận một bộ tang y trắng toát. Trên đầu còn cột vải trắng thắt lại hình nơ.

Mịch Chi phút chốc nhu điên đảo cả thần hồn, cô chẳng hiểu nổi chuyện quái quỷ gì đang diễn ra. Lúc sáng khi cô đi mọi thứ vẫn còn ổn kia mà, tại sao chỉ vài canh giờ trở về liền hiện ra cảnh tượng khủng khiếp thế này.

Tiểu Mai vừa hay chạy ra, đi đến lay lấy cánh tay của Mịch Chi, miệng không ngừng mếu máo.

– Nương Nương! Chúng nô tì đã cố ngăn cản, nhưng Quận chúa vẫn một mực làm vậy!

– Không làm vậy thì phải đợi đến khi nào? Uông Mẫn Xuyên, cô thật sự có đáng để làm một hiền thê hay không?

– Cô nói cái gì?

Mịch Chi càng lúc cang thấy đầu óc rối mù mịt, chẳng mường tượng rõ điều gì.

Hỷ Bình chậm rãi sải bước đi đến trước mặt cô, hât cao khuôn cằm ngạo nghễ, âm sắc nâng cao nhưng lại có phần đau xót khó hiểu.

– Tử Lạc… huynh ấy đã tử trận ở sơn nguyên Đông Dũ, đã ba tháng trôi qua mà phận thê tử như cô không hề hay biết?

Mịch Chi lúc này chỉ kịp nghe một tiếng nứt toang nơi lớp vỏ đại não, rồi tiếp theo sau đó là một loạt âm thanh rơi vỡ liên tục vang lên trong đầu. Một cái đau đến nát cả tâm can nhanh chóng lan truyền, bức lấy hơi thở nơi cô cũng muốn cạn kiệt.

– Cô đang nói ma nói quỷ gì ở đây?

Mịch Chi đứng không vững, phải nương nhờ vào sự nâng đỡ của hai nàng nha hoàn bên cạnh.

Hỷ Bỉnh vẫn đai nghiến bằng những lời nói chanh chua, hệt như đang xát muối vào vết thương nơi tim đang sắp hoá thành một vũng máu đỏ của Mịch Chi.

– Uông Mẫn Xuyên, phí cho ngươi một nữ nhân thoạt nhìn đã thấy phong hoa tuyệt đại (*), ta vốn dĩ cũng đã từng nghĩ ngươi là một nữ tử tú ngoại tệ trung (*). Không ngờ vẫn chỉ là vô danh vô thực!

[Phong hoa tuyệt đại: chỉ nữ nhân rất đẹp]

[Tú ngoại tệ trung: bên ngoài xinh đẹp, bên trong thông minh]

Mịch Chi văng vảng bên tai toàn những thanh âm chói tai đau nhức vô cùng, cô gắng gượng nhào đến tóm lấy tang y trước ngực của Hỷ Bình.

– Xảo ngôn! Tất cả đều do cô xảo ngôn. Tử Lạc…người nhất định sẽ trở về. Ta cấm không cho cô tiếp tục nói những lời xằng bậy nữa!

Mịch Chi quá kích động, dẫn đến những cử chỉ lỗ mãng không ai ngờ. Hai nha hoàn hoảng hốt níu lấy Mịch Chi cố gắng khuyên nhủ, Tiểu Hồng bật khóc nức nở khi cùng lúc nghe được tin từ miệng nàng Quận chúa kia.

– Nương Nương! Đừng như vậy mà Nương Nương…

Hỷ Bình ngạo mạn hất lấy tay Mịch Chi, dường như cả nàng ta cũng đang rất đau lòng. Khi đôi nhãn ngọc kia phần nào cũng đã đỏ hoe, mi tâm cũng nặng dần vì lệ sầu ứ đọng nơi khoé mắt.

– Ngươi nghĩ vì sao không ai nói cho cô biết tung tích của huynh ấy! Là do Hoàng thượng, chính Hoàng thượng đã ban bố sắc lệnh cấm không một ai được hé lộ chuyện này. Cũng là vì lo cho ngươi, lo cho nữ tử ngu dại như ngươi đây khi hay tin sẽ u uất mà hao tâm tổn phế. Tại sao chứ? Tại sao dường như tất cả thế gian này đều dành mọi sự sủng ái cho một mình ngươi? Cả Dực tướng quân bị trọng thương, sau khi đã hồi phục phần nào cũng phải trốn nhui trốn nhũi trong gia trang không dám lộ diện. Cũng là vì ngươi, vì sợ ngươi trông thấy sẽ lại hỏi về Tử Lạc. Tất cả là vì ngươi mà huynh ấy đã táng tử ba tháng trời vẫn chưa được một lần treo lên một mảnh khăn trắng! Thê tử như ngươi, thật không đáng nhận được một chút tình cảm nào của huynh ấy!

Ngay sau câu nói mang đầy sự đả kích đó Hỷ Bình, tất cả trên dưới Vương phủ đều phải trợn mắt trắng dã khi một âm thanh “Chát” vang lên truyền đến tâm nhĩ của những ai đang hiện diện.

Mịch Chi giương cao bàn tay gầy guộc, xanh xao tát ngay vào má của Hỷ Bình một cái như trời giáng. Khiến một bên má đào của nàng quận chúa đỏ rát cả lên.

– Cô có tư cách gì mà dám bình phẩm về tình cảm của phu thê ta?

– Ngươi…..

– Cô là cái thá gì trong Vương phủ này mà dám tự ý treo tang cho phu quân của ta?

Mịch Chi căm phẫn đến cả người cũng run lên từng hồi, Hỷ Bình tức tối, mắt đỏ mày cau muốn đưa tay đánh lại nữ nhân trước mặt, liền bị Mịch Chi nhanh hơn đỡ lấy, ra sức siết chặt cổ tay nhỏ nhắn của nàng ta đến hằn lên từng dấu.

– Thê tử của Tử Lạc là ta! Vương phi của cái phủ này cũng là ta! Cô đang đứng trong nhà của ta còn dám ngang nhiên, ngông cuồng. Khôn hồn thì cút ngay cho ta! Hoặc là để ta dùng chổi quét cô ra khỏi cổng phủ!

Mịch Chi mạnh tay hất lấy Hỷ Bình suýt chút té nhào ra đất, may nhờ có cung nữ hầu bên cạnh đỡ kịp lấy.

Mịch Chi sắc diện dần trắng bệch, càng lúc càng nhợt nhạt tồi tệ hơn hẳn. Cô đứng xoay người đưa mắt nhìn quanh cả một khoảng không gian đang bị phủ đầy một màu trắng tang tóc.

Nơi tim như bị hàng ngàn mảnh vụn ghim chặt, từng dòng huyết mạch như sắp bị trào phún ra bên ngoài. Nỗi đau này, có lẽ chẳng có ai có thể hiểu thấu được.

Tình cảnh hiện giờ phải gọi là gì mới đúng đây?

Một thân huyết y đỏ rực hệt như áo tân nương đứng giữa một mảng trắng xoá của khăn tang tử biệt. Chẳng khác nào một cánh hồng phai rơi rụng phơi khô cánh mềm nơi đồi tuyết lạnh lẽo.

Mịch Chi khép chặt hai mắt dồn ép tuyết lệ hoen ra dung nhan đang dần mờ nhạt. Bàn tay siết lấy huyết y trên nguòi mà gào lên bi thống.

– Tháo xuống hết! Mau tháo xuống hết cho ta!

Tiếng gào thét đau thương đến tận trời vừa dứt, cũng là lúc thân ảnh nữ nhân huyết y từ từ ngã xuống. Tâm can này của cô, lòng dạ này của cô xem như đã chết thật rồi. Dường như sau bao nhiêu ngày cố gắng chờ đợi, đến phút cuối cùng cả chút hơi tàn này cũng phải bị bức đến cạn kiệt.

– Nương Nương!

Tiểu Hồng, Tiểu Mai kinh khiếp hồn vía đỡ lấy Mịch Chi. Nhìn cô sắc diện trắng nhợt nhạt, thân người gầy guộc xanh xao chẳng có chút sức lực. Nhãn ngọc đã khép lại, vây mà từng dòng lệ nóng vẫn cứ mặc nhiên lăn dài trên má.

– Xuyên Nhi!

Bên ngoài, một tiếng hét khác của nam nhân lại cất lên khiến ai nấy đều phải sửng sốt.

– Dực….Dực tướng quân!

Tiểu Hồng đang đỡ lấy Mịch Chi, hai nha hoàn này còn chưa hết hoảng loạn vì sự việc trước mắt lại thêm một sự việc khác xảy đến.

– Nàng tỉnh lại! Xuyên Nhi!…..

Dực Khương ngay khi vừa thấy Mịch Chi gục ngã, y như quên luôn cả lễ nghi phép tắc mà chạy xộc đến, lại luôn miệng kêu lên cách xưng hô thân mật không nên.

Bàn tay nam nhân áp vào gò má tiều tuỵ, thấm đẫm tuyết lệ của Mịch Chi. Tâm can y đau đến rã rời, kèm theo một sự phẫn uất tột cùng.

Dực Khương bồng lấy Mịch Chi trên tay, rồi quay sang đưa nhãn đao nhìn lấy Hỷ Bình mà gằn giọng đanh mặt, đem cả một diện dung đằng đằng sát khí ném thẳng vào nàng quận chúa ngang ngược.

– Quận chúa chắc cũng tự biết, làm trái thánh chỉ của Hoàng thượng sẽ có hậu quả gì rồi đúng không? Lần này, chỉ mong Quận chúa người hãy chuẩn bị cho tốt để lựa lời mà nói trước chánh điện đi!

Dứt câu, Dực Khương một mạch bế nữ nhân kia đi thẳng về gian phòng. Trên bầu trời lúc này đột nhiên chuyển hoá thành cuồng phong bạo vũ. Một trời hắc vân tích tụ đã kéo nhau giăng kín tự khi nào. Để rồi nặng hạt dần, trút đổ từng hạt mưa rơi rơt trải dài khắp nơi. Đánh động đến ngàn cánh hoa trong Vương phủ rơi rụng rải đầy không gian đã nhuốm màu bi thương thống thiết.

Có lẽ, nỗi đau của kẻ trong ái tình thật sự lay động được đến cả trời xanh. Mang mưa trút xuống như thể muốn gột rửa đi phần nào bi thương tồn ngự nơi những con người đang phải khổ luỵ vì tình. Đối với họ bây giờ,  cảnh sắc tuyệt mỹ năm xưa giờ chỉ còn là một thứ vô hình vô định.

Ái tình này ai đã an bày, lưới tình này sai là do đâu? Cớ sao lại gieo rắc bi thương khổ tận đè nát thân hoa, hồng nhan điểm đầy bụi ly thương, dẫu một lần thôi cũng đủ theo người mà tiêu tán hoá hư vô mờ ảo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN