Xuyên Không Ỷ Thiên
Chương 26: Vô Đề
Đến ngày hôm sau, mưa tạnh mặt trời mọc, còn say ngủ Trương Siêu Quần cùng Trương Vô Kỵ bị người đánh thức, hóa ra là Thường Ngộ Xuân tỉnh lại, hai người thấy sắc mặt y hồng hào, tinh thần kiện vượng, liền mừng rở vây quanh Thường Ngộ Xuân khua tay múa chân.
Hồ Thanh Ngưu cũng đã tỉnh lại, đứng ở cửa sổ thấy ba người bọn họ biểu lộ niềm vui, ông lắc đầu thở dài, đêm qua Trương Vô Kỵ mở phương thuốc, mặc dù không sai, nhưng phân lượng mạnh đến có thể giết chết một con trâu, sau đó bỗng dưng Trương Siêu Quần thật giống như là hiểu được về dược lý, đem phân lượng giảm hơn một nửa, so với ông kê đơn mở dược, cũng xê xích không bao nhiêu, không biết là tiểu tử này đánh bậy đánh bạ, hay là Thường Ngộ Xuân số mệnh chưa tuyệt, vết thương Triệt Tâm chưởng lại được chữa lành.
Trương Vô Kỵ lại mở ra một đơn thuộc điều trị bổ dưỡng, cái gì nhân sâm, sừng hươu, thủ ô, phục linh, các loại đại bổ đều có, trong nhà Hồ Thanh Ngưu cất giữ dược liệu đầy một nhà, nhưng không phải là các loại trân phẩm quý hiếm, đa số dược lực là các loại cây cỏ thông dụng dễ kiếm ở bên ngoài.
Trãi qua chừng 10 ngày, Thường Ngộ Xuân thần thái đã sáng láng, võ công cũng hồi phục như cũ….
Thường Ngộ Xuân vừa khỏe lại thì Trương Siêu Quần liền bị y thuyết phục cùng đi vào thôn trấn phụ cận gần đó, mua năm cái bình rượu lớn, đưa đến cất giữ ngay lối vào thung lũng Hồ Điệp cốc, hai người biết Hồ Thanh Ngưu tính bướng bỉnh quái dị, không dám ở trong khu vực nhà ông ta uống rượu, liền đem mấy vò rượu ra xa xa ở trong rừng, mỗi ngày sau khi uống thuốc, hai con sâu rượu liền lén lút đi ra ngoài, vừa uống rượu, vừa luận về giang sơn, cực kỳ tiêu dao khoái hoạt.
Lại quá mấy ngày, sau khi rượu uống hết sạch, Thường Ngộ Xuân liền cáo từ Trương Siêu Quần, anh hùng hảo hán, giang hồ hào hiệp, hai người cười ha ha, Thường Ngộ Xuân nhẹ nhàng đi, cũng không từ giã Trương Vô Kỵ.
Khi Trương Siêu Quần quay trở lại, hướng về Trương Vô Kỵ nói rằng:
– Thường đại ca đi rồi!
Trương Vô Kỵ ngẩn người ra, vành mắt đỏ hoe, hắn cùng Thường Ngộ Xuân hoạn nạn có nhau, kết thành sinh tử chi giao, nghe tin Thường Ngộ Xuân ra đi không lời từ biệt, nước mắt dâng đầy.
Trương Siêu Quần cười.
– Thường đại ca anh hùng quang minh, bằng hữu của huynh ấy lại có thể nào giống như một tiểu cô nương khóc sướt mướt như thế? Chúng ta sau này chắc chắn sẽ có cơ hội gặp lại, đến lúc đó tiểu đệ cũng lớn rồi, chúng ta sẽ đem rượu ra nói chuyện vui vẻ, tâm tình thiên hạ, chẳng phải là tốt hơn?
Trương vô kỵ thấy hắn nói hào hùng, khuôn mặt đỏ bừng lên thu lệ gật đầu,.
Quá mấy ngày, Trương Siêu Quần lại đi đến trấn trên mua rượu, lần này chỉ mua một vò, uống một chút, mới phát hiện không người đối ẩm, rượu này vô vị vô cùng, Trương Vô Kỵ vẫn luôn luôn ở trong gian phòng sách nghiên cứu về y thuật của Hồ Thanh Ngưu, Trương Siêu Quần đến từ hiện đại, đương nhiên biết những quyên sách kia là báu vật quí giá, nhưng ghi chép lít nha lít nhít văn tự, giống như Thiên thư vậy, hắn muốn học cũng học không được, nhàn rỗi tẻ nhạt, đi tới cái thế giới võ hiệp này, mỗi ngày ăn ngủ, ngủ rồi ăn, quá mức hoang phế thời gian, không khỏi hối hận, tại sao hôm trước không cùng Thường Ngộ Xuân đi khắp nơi tiếu ngạo giang hồ.
Thời gian gần đây, thân thể Trương Vô Kỵ dần dần cũng khỏe hơn, hôm nay muốn cùng với mấy tên tiểu đồng của Hồ Thanh Ngưu đi lên núi hái thuốc, Trương Siêu Quần đang nhàn rỗi vô sự, tự nhiên nhập bọn.
Ra khỏi Hồ Điệp Cốc ước chừng hơn hai mươi dặm, thấy một cái núi cao, mây trắng bàng bạc lưng chừng núi, hỏi ba tên tiểu đồng, thì ra cái núi đó có cũng tên là Thanh Ngưu sơn! Trương Siêu Quần cùng Trương Vô Kỵ cười dòn tan, chả trách Hồ Thanh Ngưu ở nơi này, bởi vì có núi Thanh Ngưu!
Nhóm năm người chậm rãi hướng về trên núi bước đi, bọn họ bằng tuổi nhau, lớn nhất chính là Trương Siêu Quần, 18 tuổi theo bộ dạng ở thế giới này, nhỏ nhất là Trương Vô Kỵ, 12 tuổi, ba người kia tiểu đồng, đều là 13-14 tuổi, dọc theo đường đi cười nói vui vẻ, thật là náo nhiệt, khi leo đến giữa sườn núi thì nghỉ ngơi một lúc, kế tục lại leo đến trên tận đỉnh ngọn núi.
Đột nhiên một tên tiểu đồng chỉ vào trên vách núi có thứ mọc từng khóm màu trắng mượt mà lớn tiếng kêu lên.
– Mọi người mau nhìn, đó là Linh Chi… đó là linh chi!
Các tiểu đồng khác cũng đều nhìn thấy, kinh ngạc thốt lên. Linh chi mọc ở núi này, rất khó hái được, loại này cực kỳ là dược liệu quý giá, thậm chí theo truyền thuyết dân gian là có thể cải tử hồi sinh, trường sinh bất lão……
Thấy ba tiểu đồng mừng rỡ như điên, hướng về vách núi nơi đó chạy tới, Trương Siêu Quần giật, loại Linh Chi này đa số đều là sinh trưởng ở nơi chót vót vách núi, một chút sơ sẩy, thì sẽ rơi vực thẳm bên dưới, Trương Siêu Quần có thể nào mà không sợ hãi, vội vàng cao giọng quát bảo ngưng lại.
Nhìn thấy vẻ mặt bọn họ biểu hiện tiếc nuối, Trương Siêu Quần cười nói:
– Chỉ là Linh chi thôi mà, cũng không phải là gì ghê gớm lắm, vì vật này mà vạn nhất mất mạng, chẳng phải là oan uổng lắm sao?
Một tiểu đồng nói:
– Nếu là Vô Kỵ đệ đệ ăn Linh Chi này, nói không chừng bệnh của y liền có thể thuyên giảm được nhiều đấy.
Mắt bọn tiểu đồng nhìn Linh Chi trên vách núi, tiếc rẻ không muốn bỏ qua.
Trương Vô Kỵ nói:
– Chúng ta tìm một cành cây, dùng dây mây thảo diệp bện thành một sợi dây thắt, đeo vào là có thể hái được rồi!
Trương Siêu Quần nguýt một cái, nói:
– Vô kỵ, tiểu đệ cũng tin là Linh Chi có thể trị bách bệnh chứ? Chuyện này bất quá là truyền thuyết thôi mà….
Trương vô kỵ cười nói:
– Siêu quần đại ca, không bởi vì Linh Chi quý giá, mà do Hồ tiên sinh dạy đệ rất nhiều, nếu hái được Linh Chi đưa cho ông ta, Hồ tiên sinh nhất định sẽ rất vui vẻ.
Trương Siêu Quần đang muốn ngăn cản lại, Trương Vô Kỵ cùng ba tên tiểu đồng đã bắt đầu hành động, chặt cành cây, dùng dây mây bện giỏ, Trương Siêu Quần không thể làm gì khác hơn, là cũng tham gia vào, qua không lâu, quả nhiên làm ra một sợi dây mây thật dài dùng để hái Linh Chi.
Trương Siêu Quần thấy Trương Vô Kỵ đứng ra nhận việc, ngẫm lại mình so với bọn họ tuổi đều lớn hơn, đành phải là dũng cảm đứng ra, đi đến gần khu vực linh chi sinh trưởng.
Trên đỉnh ngọn núi, những khóm linh chi sinh trưởng ở trên một khối đá nhô ra trên vách núi, vì an toàn, Trương Siêu Quần kêu bọn họ thắt thật chặt dây mây ở bên hông mình, để 4 người bọn họ vòng quanh sợi dây trên một thân cây, từ xa xa kéo giữ thân thể của mình.
Cẩn thận từng li từng tí một đến gần chỗ nấm Linh Chi, duỗi ra nhánh cây khều đến, quả nhiên là dễ dàng hái được, Trương Vô Kỵ và các tên tiểu đồng vỗ tay hoan hô, Trương Siêu Quần đem những kia cây linh chi mượt chụp lại, dùng sức kéo một cái, thế nhưng vậy mà những cây linh chi bám vào vách đá rất vững chắc, không thể bật gốc, Trương Siêu Quần cảm thấy thất vọng, quay đầu lại kêu lên:
– Mấy người các ngươi thả dây xuống một chút, ta muốn đến gần thêm nữa!
Đã đến nước non này, cũng không thể bỏ dở nửa chừng, Trương Siêu Quần ló đầu hướng phía dưới nhìn lên, bên dưới mặt vách núi, âm trầm hun hút, cũng không biết sâu bao nhiêu, bàn chân đụng vào một cục đá nhỏ, bật ra rơi xuống vực thẳm, rất lâu cũng không nghe thấy tiếng vang trở lại.
– Kéo lên đi!
Trương Siêu Quần trong lòng phát run, gọi một tiếng, lòng bàn chân di chuyển về phía trước nửa bước.
Đột nhiên, dưới chân như trượt vào bùn đất, Trương Siêu Quần chỉ nghe diếng “ răng…rắc..” dây mây sắp đứt, toàn thân lạnh ngắt, trọng tâm thân thể lập tức nghiêng về một bên lao vun vút xuống vực sâu…
– Siêu quần đại ca!
Trương Siêu Quần chỉ nghe mấy cái gọi non nớt liên kêu lên sợ hãi, tim mật như vỡ ra, cả người lơ lửng ở trên không, có một khối lồi ra trên vách núi, hắn cấp tốc đạp chân bám vào …
Trương Siêu Quần đột nhiên “ bịch..” một tiếng, cái mông va vào vật vậy gì, thân thể dội ngược bắn lên, nguyên lai vừa vặn đụng vào cây cổ tùng bên cạnh vách núi duỗi ra, lại “ lắc rắc..” cành cây cổ tùng thô to bị gãy lìa, nhưng sức nặng rơi xuống cũng đã triệt tiêu khá nhiều.
Lần thứ hai tiếp rục rơi xuống, Trương Siêu Quần hai tay duỗi ra, vững vàng ôm lấy một cành cây cổ tùng khác, treo ở lơ lững giữa không trung, hoảng hồn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bên dưới thâm cốc sương mù tràn ngập, không thấy đáy vực, trong lòng kinh hoàng, không thua gì khi còn bé trốn ở trong nhà ăn vụng, cha mẹ đột nhiên mở cửa đi vào…..
Vào lúc này, nhánh cây đong đưa đã trở về vị trí cũ, loáng một cái thân thể Trương Siêu Quần đã dựa vào đến vách đá, vươn tay trái ra, tóm chặt bên cạnh vách núi nhánh cây ngắn, hai chân cũng tìm bám vào đứng thẳng chỗ ấy, bây giờ mới hỏi tỉnh táo trở lại.
Trái tim đập bình bịch, một hồi lâu sau mới bình phục lại, Trương Siêu Quần bắt đầu quan sát tình hình chung quanh, tình thế hiện giờ đang chơi vơi dựa vào một nửa vách núi, trên vách núi dây leo đan kín chồng chất, nhưng bán leo lên cũng không với tới, bên dưới cũng không xuống được, thật là khổ cực, lúc này, từ i trên đỉnh núi truyền đến lúc ẩn lúc hiện tiếng kêu gào, âm thanh truyền xuống tiếng vang lần lần đã yếu ớt khó phân biệt…..
Đi tới, tựa hồ là không thể, trên vách đá tuy rằng dày đặc dây leo bao trùm, nhưng không thể dùng để leo lên, mà xuống thì sâu không thấy đáy, cũng không thấy khối đá nào nhô ra.
Lẽ nào, tiểu gia từ trên vách núi cheo leo rơi xuống, thành bánh thịt mà chết? Tuyệt vọng? Càng nhìn rõ ràng thấy tình thế hiểm nguy, trong lòng hắn càng là tuyệt vọng……
Trương Siêu Quần a Trương Siêu Quần, tốt xấu cũng là người có tài năng xuyên qua thế giới này, hắn xuyên qua không phải là để xưng bá thiên hạ, mà chính là muốn sở hữu mỹ nữ vô số, mới đến thời gian chưa bào lâu, thì đã ở này kêu trời, trời không biết, kêu đất đất không thấu…lẽ nào ở đây chờ chết sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!