Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới
Chương 18: Thanh Hà, không phải là thường nhân
Bữa cơm thân mật gia đình diễn ra vui vẻ, ngôi nhà nhỏ của gióng dường như có thêm sức sông hơn mọi ngày, gióng nhìn khuôn mặt luôn mỉm cười của mẫu thân. Giá như mình lớn hơn chút có thể kiếm cho người vài nàng dâu có lẽ sau này mình lang bạt người Sẽ được đỡ đần phần nào.
Nhưng sứ mệnh còn trên vai, mẫu thân ơi có lẽ đời này nhi tử khó làm tròn chữ hiếu. Cha long, quần tiên, đại Việt vẫn đang chờ con đến. Con phải biến cường, thật nhanh nào có thể quan tâm nữ nhi tình trường.
Ăn uống xong mọi người ra sạp ngoài sân ngồi hàn huyên, nhị nữ thay nhau diễn luyện kiếm pháp. Người thì ôm gióng trong lòng, nói chuyện với Thanh Hà chỉ trỏ người đang diễn luyện dưới sân.
Thanh Hà nhìn nhị nữ thay nhau diễn luyện gật đầu, không hổ là nhị linh căn tốc độ tu luyện nhanh hơn thường nhân. Nhị linh căn được coi như thiên tài chỉ dưới nhất linh, nhưng nhất linh đâu dễ gặp.
Nhị nữ diễn luyện uyển chuyển khi nhanh khi chậm, váy áo tung bay như đùa giỡn với những bông tuyết nhỏ diễn luyện xong liền đi về phía sạp hỏi Thanh Hà:
– thẩm thẩm, tiểu ngọc, tiểu vân diễn luyện thế nào?? Có gì cần sửa đổi không ạ?
Hỏi như vậy theo lẽ lịch sự thôi, các nàng không trông mong gì vì theo mắt các nàng thấy thì trên người thanh Hà không cảm nhận chút linh khí nào, vì theo lẽ thường người tu luyện không nhìn thấy tu vi cảnh giới của đối phương, một là người có cảnh giới cao hơn quá nhiều, hai là cơ bản không hề tu luyện, nói chính xác chỉ là phàm nhân mà thôi. Hiển nhiên nhị nữ nghiêng về ý sau hơn vì theo biểu hiện của thanh Hà thường ngày giống với phàm nhân hơn.
Thanh Hà nhìn nhị nữ mỉm cười hài lòng nói:
– tiểu Ngọc, con diễn luyện hẳn là lưu thủy kiếm pháp của trúc gia. Lưu thủy kiếm pháp được phỏng theo sự chuyển động thủy, thủy khi nhanh khi chậm, uyển chuyển hài hoà, khi đứng lặng nhẹ nhàng, bình yên, khi mạnh mẽ dứt khoát, khi bùng nổ sôi trào, con tuy đã có hình nhưng thiếu thần. Con nên dành thời gian cảm ngộ bên sông hồ, thác nước sẽ rất tốt cho sự cảm ngộ lưu thủy kiếm.
– còn tiểu vân thanh mộc kiếm pháp, mộc tính vững trãi, bền bỉ, khi mềm dẻo lúc cứng rắn, cứng rắn như thành đồng vách sắt mềm như cánh hồng trước gió, con cũng giống tiểu Ngọc nắm hình thiếu thần, rừng trúc thôn ta khá phù hợp với cảm ngộ của con.
Nhị nữ từ không mong đợi đến há hốc ngạc nghiên rồi đến chăm chú lắng nghe dậy bảo, có đôi chút ngộ đạo. Nghe giảng xong nhún chân cảm tạ nàng:
– đa tạ thẩm thẩm chỉ dạy. Tiểu Ngọc, Tiêu Vân ghi nhớ.
Đúng là trẻ nhỏ dễ bảo mới nói đôi chút mà đã có chút sở ngộ. nàng gật đầu:
– cố gắng tu luyện, đường các con đi còn rất dài
Nhị nữ cung kính đáp vâng rồi ngồi xuống hai bên Thanh Hà. Gióng ngồi nhìn mẫu thân mắt tròn mắt dẹt thường ngày không thấy người tu luyện, gióng cũng không nhìn thấy tu vi hay linh khí trog người người. Nhưng hôm nay sự diễn giải này, không lẽ mẫu thần là…
Thanh Hà thấy nhi tử nhìn mình với ánh mắt kì lạ như suy đoán gì gì đó. nàng hỏi:
– minh minh đang nghĩ gì vậy?
Nghe mẫu thân hỏi gióng mơ hồ đáp lời:
– không lẽ mẫu thân là lão bà bà biến thái??
Thanh Hà và nhị nữ ngẩn người, nhị nữ nhìn nhau ngĩ ngĩ có thể lắm. Thanh Hà thì cười cười hỏi lại:
– sao con lại hỏi vậy???
Gióng biết mình lỡ lời gãi đầu hì hì đáp lời mẫu thân:
– người ta hay gọi mấy bà bà tu vi cao thâm nhưng vẻ ngoài luôn giữ sự trẻ trung của thiếu nữ để lừa dối thường nhân nhưng trong lòng không có gì không biết.
Nghe suy luận của nhi tử nàng cốc nhẹ đầu nhi tử, cười nói:
– ngốc tử ta mà là lão bà bà thì con mới có chừng này tuổi thôi sao??? Ta chỉ là có đôi chút mắt nhìn thôi!
– ui da!
Bị mẫu thân cốc đầu gióng làm bộ ôm đầu lăn lộn, Chúng nữ nhìn hành động trẻ con của gióng thì ôm đầu nắc nẻ.
Trời đã dần khuya Thanh Hà dặn nhị nữ nên trở về nhà, nhị nữ cúi chào rồi tạm biệt ra về. Thanh Hà bế gióng nhìn theo một chút rồi quay vào nhà.
Trúc Ngọc với Tiểu Vân cáo từ Thanh Hà về nhà, trước đó không quên bẹo má gióng một cái thích thú. Trên đường về không ai nói với ai một câu mà mải mê suy nghĩ lời dạy của Thanh Hà.
Đi đến giữ thôn thì hai người tách ra vì đã đến trúc gia, còn nhà của Tiểu Vân ở đầu thôn.
Trúc Ngọc tiến vào cửa nàng mải suy nghĩ mà không nghe tiếng chào của gia nhân. Đi qua sân luyện võ, không thấy phụ thân ở đó.
Trúc Thanh thấy trưởng nữ nhà mình đi qua mà không như mọi khi tíu tít hôm nay lại như không thấy mình. Hắn ngẫm nghĩ đúng là gái lớn là con người ta. Hắn lớn tiếng gọi nhi nữ:
– tiểu Ngọc, tiểu ngọc…
Mãi mê suy nghĩ mà giật mình nghe gọi tên thấy là phụ thân, tưởng phụ thân trách mắng. Nàng bẽn lén tiến về gần cha.
Nhìn con gái tiến lại mình như người mắc tội trúc thanh bật cười hỏi:
– nhi nữ của ta có điều gì khiến con băn khoăn vậy???
Thấy cha chỉ hỏi han không trách mắng gì, nàng thở phào thuật lại chuyện ngày hôm nay. Đặc biệt đề cập đến việc mình đang suy nghĩ lời nói của Thanh Hà.
Nghe nhi nữ thuật lại mọi chuyện, ông có điều ngẫm nghĩ:
– thủy khi nhẹ nhàng uyển chuyển, khi bùng nổ sôi trào, thiên biến vạn hoá… Hảo không hổ là Thanh Hà.
Vỗ nhè nhẹ vai nhi nữ ông nói:
– con hãy ghi nhớ lời thẩm thẩm, sau này hãy qua lại hỏi han người thường xuyên hơn. Con hãy nhớ thẩm thẩm của con, Thanh Hà không phải là thường nhân. Thôi giờ con đi nghỉ ngơi đi.
Trúc Ngọc ứng lời rồi nàng đi về phòng, trong lòng nàng vui sướng cha không trách mắng mình vì quan tâm quá mức đến Tần minh mà còn khuyến khích mình năng qua lại. Nàng tung tăng vui vẻ.
Nhìn nhi nữ vui vẻ, ông cũng thấy vui lây. Bất kì người phụ thân nào sống trọn đời cũng chỉ mong thấy được niềm vui trên khuôn mặt nhi tử của mình mà thôi!
Khi bóng trúc Ngọc khuất đi ông thở dài nhìn về hướng ngôi nhà trúc nhỏ cuối trang. Thanh Hà, ông nhớ ngày ấy ngày băng tuyết phủ kín trúc gia trang lạnh lẽo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!