Ta Mới Là Duy Nhất
Chương 3: Quá khứ
Hoàng Thượng khác hẳn với tất cả Hoàng Thượng những đời trước. Từ việc chính phi không được lên Hoàng Hậu cho tới việc ban Phượng Hà Cung vốn là nơi ở của Hoàng Hậu cho một Đức Phi…
Theo như suy đoán, đáng ra hôm nay Ân Mạc Thần nên ngủ lại Phượng Hà Cung với Đức Phi mới phong nhưng hắn lại bãi giá tới Mạc Hi Cung – cung của nàng.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.” Mạc Tử Kỳ hành lễ.
Ân Mạc Thần đưa một tay lên, cất giọng trầm ổn: “Bình thân.” Lại nói: “Các người lui ra đi.”
“Dạ.”
A Hạ mang chén trà Long Ngạc đến, cung kính đặt xuống rồi mới cáo lui.
Ân Mạc Thần đi lại trên chiếc ghế, nhìn Mạc Tử Kỳ vẫn đang đứng bên dưới: “Chuyện Vấn Nhi năm đó là nàng làm?”
Mạc Tử Kỳ cụp mắt, nhớ lại cái bẫy khi xưa nàng giăng:
Năm đó nàng 16 tuổi. Thái Hậu gọi nàng vào cung một chuyến.
Hôm đó trời mưa lay bay, Mạc Tử Kỳ để mặc đám nô tỳ trang điểm cài trâm cho mình. Làm xong, nàng phất tay bảo họ lui ra ngoài, giữ lại một mình A Hạ.
A Hạ rất hiểu ý nàng, đi ra ngoài cửa ngó ngang ngó dọc, đóng cửa cài then cẩn thận rồi mới quay lại chỗ cũ.
Nàng rút từ trong gầm giường ra một hộp nhỏ, đưa cho A Hạ: “Ngươi đem hộp này chôn xuống mấy chỗ trồng cây huệ trong hoa viên của trắc phi.”
“Dạ.” A Hạ nhận hộp, khẽ nói.
Từ Ninh Cung:
“Thần thiếp tham kiến Thái Hậu. Thái Hậu vạn phúc kim an.” Mạc Tử Kỳ nhún chân.
Thái Hậu đã ngoài 60, nhưng hồi trẻ là mỹ nhân nên khi về già cũng vô cùng đẹp lão: “Kỳ Kỳ không cần đa lễ, mau lại đây. Hôm nay vùng Hợp Kim tiến cống vật phẩm, con mau lại đây xem có gì ưng ý thì lấy đi.”
Tuy đã trưởng thành lên, biết hãm hại người khác nhưng đối với trường hợp kiểu này, Mạc Tử Kỳ cười híp mắt chạy lại: “Thái Hậu, người tốt với Kỳ Kỳ nhất.”
Nàng biết rõ, trưởng bối yêu thích nàng là vì nàng luôn cười tươi cùng hoạt bát mà không câu nệ lễ tiết nhiều như vậy.
“Tổ mẫu, người xem xem con cài trâm này lên xinh không?”
“Hảo. Kỳ Kỳ xinh, cài cái gì cũng xinh.”
Mạc Tử Kỳ cười rạng rỡ. Chỉ có những lúc như này nàng mới thoải mái nhất, hồn nhiên vô tư nở nụ cuời, sống đúng với tuổi của mình.
“Thái Hậu, có chuyện lớn rồi.” Cung nữ hớt hải chạy vào thông báo.
“Vô lễ. Tự tiện chạy vào, còn không hành lễ?” Thái Hậu nghiêm giọng.
Cung nữ kia hoảng hốt: “Nô…nô tỳ biết sai. Nô tỳ tham kiến Thái Hậu, Thái Tử Phi”
Cũng không quá khắt khe, Thái Hậu nói: “Đứng lên đi. Cho dù chuyện gấp thế nào cũng không được bỏ qua lễ nghi thông thường như thế.”
“Dạ, đa tạ Thái Hậu chỉ bảo.”
“Ban nãy ngươi nói chuyện lớn, là chuyện gì?” Bây giờ Thái Hậu mới khoan dung hỏi. Mạc Tử Kỳ lui về phía sau, đứng phía sau Thái Hậu, môi nở nụ cười nhàn nhạt, tựa tiếu phi tiếu ( cười mà như không cười)
“Thái Hậu nương nương, A Mệnh vừa bẩm báo, trong hoa viên của trắc phi Vấn thị, phát hiện hình nộm đầy dấu kim châm của….” Cung nữ nói đến đây, vội ngước mắt nhìn lên trên.
“Phát hiện hình nộm của ai?”
“Là của Thái Tử Phi nương nương cùng với Mạc Thừa A Ca”
RẦM
Một tiếng đập ghế vang lên. Gương mặt Thái Hậu đầy giận dữ. Đây là điều dễ hiểu, Thái Tử Phi là đứa cháu mà Thái Hậu vừa lòng nhất, còn Mạc Thừa A Ca trong lời cung nữ là bé trai mới qua một tuổi của Ân Mạc Thần cùng Mạc Tử Kỳ, tên đầy đủ là Ân Mạc Thừa, cũng là đứa chắt được Thái Hậu yêu chiều lên tận mây xanh.
“Ngươi biết phải làm sao rồi đấy.”
“Dạ.”
Mạc Tử Kỳ vẫn luôn yên lặng. Đây tuy không phải chiêu trò gì mới nhưng chắc chắn có hiệu quả, nhưng còn phải tùy người thì hiệu quả mới đạt mức cao nhất.
Nghĩa là, nếu như Mạc Tử Kỳ sắp xếp để Ân Mạc Thần nhìn thấy hình nộm đầy dấu kim này thì cùng lắm Vấn Nhi kia chỉ bị nhốt vào lãnh cung thôi. Nếu để Hoàng Thượng nhìn thấy thì tất nàng ta sẽ được chu di tam tộc ngay lập tức, nhưng chu được hay không còn là vấn đề. Tốt nhất là nên để Thái Hậu thấy.
Vì nếu để Hoàng Thượng biết, chắc chắn sẽ chu di tam tộc của nàng Vấn Nhi kia. Mà Thái Tử vẫn luôn sủng ái Vấn Nhi, nhất định sẽ xin điều tra thêm. Mà với khả năng của Ân Mạc Thần thì việc tra ra được nàng là người đứng sau quá dễ dàng, nàng thì không được sủng, chắc chắn sẽ bị Ân Mạc Thần vạch trần.
Còn nếu để Thái Hậu biết thì sẽ là hướng khác. Thái Hậu sẽ nhốt nàng ta vào mật thất, sau đó khả năng cao sẽ giống như Dung ma ma hành hạ Tử Vy. Mà Thái Hậu sẽ không đường đường chính chính mời nàng ta tới Từ Ninh cung. Cung nữ kia sẽ bịa đại một vị nào đấy mời nàng ta đi. Giữa đường đi hiển nhiên sẽ có thị vệ của Thái Hậu bắt nàng ta về đây.
“Kỳ Kỳ, trở về chép kinh thánh 10 lần cho tổ mẫu”
“Vâng ạ”
Mạc Tử Kỳ biết nàng không gạt được Thái Hậu. Nhưng Thái Hậu từng là phi của tiên đế, sẽ hiểu lý do nàng làm vậy, cũng sẽ không vạch trần nàng. Tuy không vạch trần nhưng không có nghĩa sẽ không phạt nàng vì vốn hình nộm là do nàng. Thế nên Thái Hậu mới bắt nàng chép kinh thánh 10 lần.
Trắc phi yêu thích mất tích, Đông cung hứng chịu cơn giận dữ tày trời của Thái Tử. Mà Thái Tử cho dù thế nào cũng không nghĩ được là tổ mẫu mình làm, cũng không biết chuyện hình nộm. Chuyện hình nộm chỉ có nàng, A Hạ cùng người phát hiện là A Mệnh và cung nữ kia biết. Mà hai người này là người Thái Hậu, tuyệt sẽ không tiết lộ.
( giải thích một chút về việc người Thái Hậu phát hiện hình nộm mà không phải người của ai. Thái Hậu trong lần bãi giá tới Đông cung thăm chắt mình là Ân Mạc Thừa đã ra lệnh đổi mới tất cả hoa trong Đông cung. Người thi hành việc đổi mới tất cả hoa đương nhiên là người Thái Hậu.)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!