Ta Mới Là Duy Nhất
Chương 55: Thị uy
Mạc Tử Kỳ đã lâu không gặp bọn họ, lần này nàng trở về lại nắm chắc ngôi vị Hoàng hậu, liền không hề ăn vận đơn giản như thường ngày, liền rất cầu kỳ kiểu cách.
Đám người Dương Phi đã đợi khá lâu. Dương Phi lớn tuổi hơn họ, lại ở lâu trong cung, nên nàng ta nhẫn nhịn được, nhưng còn những người khác, cũng chỉ là những người trẻ măng mới vào, không nhịn được. Vừa vào đã chứng kiến hậu cung Hoàng Quý Phi với con trai là Thái Tử hiện đang rất được Hoàng thượng sủng ái, Nguyên Trà Di – Đức Phi ngày nào có gia tộc hậu thuẫn, và sau đấy là Hiền phi mang thai. Yên bình được mấy tháng, khi Hằng Vinh vương gia tạo phản, Đức Phi rơi đài, Hậu Phi chết, mà Thái Hậu luôn không vừa ý với Hoàng Quý Phi cũng đi luôn, khiến cho Hoàng Quý Phi bây giờ thế lực vô cùng lớn. Vốn tính là theo phe này, nhưng vừa ngay sau đó Hoàng thượng ban lệnh, không cho ai đến tiếp xúc với Hoàng Quý Phi, Dương Phi lúc này liền nổi lên, họ liền đi theo Dương Phi luôn. Nghe kể thì có vẻ khó khăn, chứ thực chất là khá yên bình. Lúc Hiền Phi chết Đức Phi rơi đài, Hoàng thượng cũng không truy cứu đến những người như họ đi theo phe của hai người ấy. Hậu cung không có Hoàng Hậu, sau đó Hoàng Quý Phi vì bị cấm túc nên không thể giải quyết bọn họ, vậy nên bọn họ mới có thể yên bình tới hôm nay. Nhưng mà, điều này không phải ai cũng hiểu.
Niên Tần không phải là người mất kiên nhẫn đầu tiên, lúc này mặt ai cũng hiện rõ mấy chữ: “Không kiên nhẫn.” nhưng cô ta lại là người đầu tiên nói ra lời: “Cô ta sao lại lâu đến thế chứ?”
“Lâu thì sao?” Mạc Tử Kỳ vừa chuẩn bị bước ra liền nghe thấy lời nói này. Lần này đi ra đây vốn là để thị uy, nàng liền đanh giọng đáp lại: “Ta có lâu hơn nữa, ngươi cũng phải chờ!” Vừa nói vừa đi lên chỗ chủ tọa.
“Là Niên Tần.” A Hạ đứng sau nhỏ giọng nói. Nương nương đã lâu không ở trong cung, vừa rồi nghe giọng tuy rằng đáp như thế cũng không biết là ai nói. Bây giờ nhìn xuống đám người bên dưới, dĩ nhiên thấy rõ, nhưng nương nương cũng chẳng nhớ ra người đó là ai, phong hiệu gì.
“Dương Phi quản lý hậu cung tốt thế nhỉ? Một Niên Tần cũng dám ra lệnh cho ta sao?” Nàng nhấp trà, lạnh nhạt nói.
Niên Tần nhanh chóng đứng lên nhận lỗi: “Hoàng Quý Phi, Dương Phi quản lý hậu cung rất tốt, là thần thiếp tự sai sót thôi ạ.”
Khẽ thổi trà bên trong, Mạc Tử Kỳ cười khẩy. Niên Tần, Niên Tần lại sai sót rồi đấy.
Dương Phi vẫn luôn không nói gì, lúc này vội vàng đứng dậy: “Hoàng Quý Phi, thần thiếp không dám.”
Chén trà trong tay đặt xuống bàn. Nàng cong môi: “Hậu cung không có Hoàng Hậu, từ lâu Hoàng thượng đã giao cho ta xử lý mọi sự vụ. Ta thật sự không biết từ lúc nào mà Hoàng thượng đã giao lại việc này cho Dương Phi rồi nhỉ?”
Niên Tần lúc nãy nghe Dương Phi nói, vẫn còn khá mơ mơ hồ hồ, bây giờ nghe nàng nói vậy, mới giật mình. Nhưng nghĩ lại vừa nãy, lập tức mồm nhanh hơn óc nói: “Không phải Hoàng Quý Phi vừa nói Dương Phi quản lý hậu cung sao?”
Dương Phi đang quỳ xuống nhận lỗi, lập tức liếc mắt sắc bén sang bên nàng ta. Mạc Tử Kỳ ngồi bên trên thu hết tất cả vào mắt, nói: “Ta nói như thế, thì cô ta thật sự quản lý sao?” Dứt lời liền đứng dậy.
“Niên Tần, ta không thấy cô thích hợp với vị trí này đâu.” Sau đó liền quay lưng bỏ vào trong phòng.
Không khí trong phòng chững lại. Niên Tần giật mình lo sợ. Tuy rằng cô ta không được sủng ái, nhưng con trai cô ta được sủng ái, huống chi, quan hệ hai mẫu tử cũng rất tốt.
Lần đầu tiên, những người ở trong Hậu cung đoán trúng về kết cục của Niên Tần. Ngay sau bữa trưa, Niên Tần không chỉ rớt xuống phẩm vị, mà bị Hoàng thượng giáng xuống làm nô tỳ, phạt suốt đời ở Tân Giả Khố giặt quần áo.
oOo
Buổi tối, Ân Mạc Thần bãi giá đến Mạc Hi Cung. Không phải tất cả thái giám cung nữ trong Mạc Hi Cung đều biết thực chất nương nương của mình không bị cấm túc, cho nên khi nghe tin này, tất cả họ đều vui vẻ chuẩn bị tiếp giá. Nương nương mà thất sủng, bọn họ sống cũng sẽ không dễ dàng gì.
“Chờ ta một chút.” Lúc này, hai người họ đã dùng xong bữa tối, Ân Mạc Thần đột nhiên nói.
“Dạ?”
Ân Mạc Thần nhìn nàng, cười: “Thêm một chút thời gian nữa thôi, đợi mọi thứ chuẩn bị tươm tất, ta sẽ cử hành đại lễ sắc phong cho nàng.”
“Vâng.” Nàng đáp, sự cao hứng dâng lên, hiện rõ trên gương mặt.
“Đã để nàng chờ lâu rồi.” Đúng, để nàng chờ rất lâu rồi. Nhưng cũng không có cách nào cả, hắn không muốn bọn họ nhắm vào nàng.
“Không.” Mạc Tử Kỳ lắc đầu: “Chỉ cần có thể đợi được kết quả mình mong muốn, bao lâu thiếp cũng nguyện ý chờ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!