Xuyên Không Vào Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa: Ta là Bạch Phượng Cửu - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Xuyên Không Vào Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa: Ta là Bạch Phượng Cửu


Chương 5


Phượng Cửu theo lời của Ti Mệnh được dẫn tới trước mặt Đông Hoa Đế Quân.

“Cung nga này là người đã nấu chén canh hoa đào sao? Mặc dù ta chưa từng ăn qua nhưng nghe mùi cũng biết nhất định rất ngon rồi! Cô thật có tài đó!” Liên Tống được Thành Ngọc nhờ vả phải nhất định giúp một tiên nga nói tốt trước mặt Đế Quân tuy là hắn chưa biết lý do là gì nhưng chuyện đã hứa đương nhiên phải làm rồi.

“Đa tạ!” Phượng Cửu không biết người này rốt cuộc là ai nhưng đã nói về nàng tốt như vậy nàng cũng nên giữ chút lễ giáo. Phượng Cửu từ từ ngẩng đầu nhìn Đế Quân, khuôn mặt đó không cochút gì thay đổi chỉ là ánh mắt có dừng lại ở chổ nàng một chút rồi liền quay đi.

“Đế Quân à người cũng đã mang tới rồi vậy tiểu tiên cáo lui trước!” Ti Mệnh biết điều liền xin cáo lui để cho Phượng Cửu thuận lợi “ra mắt” Đông Hoa Đế Quân, Liên Tống cũng là người biết điều nghe Ti Mệnh muốn rút lui trước bản thân cũng không muốn trở thành kì đà liền cáo từ. Cả thư phòng chỉ còn lại hài người là Phượng Cửu và Đông Hoa Đế Quân, Đế Quân ngồi để một tay lên thành ghế khẻ tựa đầu lên những ngón tay dài đầu hơi nghiêng nhìn về phía Phượng Cửu chờ nàng mở miệng trước.

“Đế Quân… ta ta chỉ là không còn cách nào khác vì muốn báo đáp ơn cứu mạng đó nên mới mạo muội giả làm tỳ nữ tới Thái Thần Cung xin Đế Quân thành toàn cho Phượng Cửu để Phượng Cửu ở lại đến khi báo đáp hết ơn tình này!” Phượng Cửu cảm thấy cứ ngồi nhìn Đế Quân chi bằng tự mình nói ra mục đích của bản thân thì hơn.

“Bản Đế Quân không cần ngươi phải báo ơn gì cả. Còn nếu ngươi lại muốn ở lại đây làm tỳ nữ trả ơn thì có lẽ phải 10 vạn năm sau ngươi mới trả được ơn cứu mạng chăng?” Đế Quân tay cầm một cuốn sách mắt lại liếc nhìn Phượng Cửu nói.

“Vậy Đế Quân người cho Phượng Cửu chút thời gia ta đi nói với cô cô ta nhờ người nói với cô phụ là 10 vạn năm sau hãy nhận chức Thiên Quân!” Phươngđ Cửu suy nghĩ một lúc rồi nói ra một câu không mấy ăn nhập với câu hỏi của Đế Quân.

“Để làm gì?” Lần này Đế Quân cũng không hiểu nổi ý của Phượng Cửu là gì nữa.

“Thì là nều cô phụ nhận chức Thiên Quân thì cô cô sẽ nhận chức Thiên Hậu như vậy cô cô sẽ đem ngôi vị Nữ Quân Thanh Khâu truyền lại cho ta tới khi đó ta không thể ở lại Thái Thần Cung này báo ơn được nữa. Cho nên ta nghĩ khi ta báo ơn xong hãy để cô cô làm Thiên Hậu như vậy có lẽ sẽ tốt hơn!”

Đế Quân không ngờ Đế Cơ của Thanh Khâu lại ngây thơ như vậy đến cả nhưng lời như vậy mà nàng củng có thể tin sao? Nhưng nếu nàng ta thực sự tìm cô cô của mình thì không tốt.

“Không cần! Ta cũng chỉ tiện miệng nói như vậy ngươi không cần cho là thật.”

“Vậy Đế Quân… người… người có nguyện vọng gì chưa hoàn thành hay không?”

“Không có! Người vô dục vô cầu như ta thì có thể có nguyện vọng gì chứ chi bằng cô đừng báo ơn này nữa hãy trở về Thanh Khâu…”

“Đế Quân, người chưa nghĩ ra thì cứ từ từ nghĩ. Ta cũng không vội! Có điều người đừng đuổi ta về Thanh Khâu có được không?” Phượng Cửu vừa nghe Đế Quân muốn đuổi nàng về Thanh Khâu liền vội vã nắm lấy tay Đế Quân mắt long lanh nhìn chàng. Theo như trí nhớ của nàng thì chuyện tình giữa Đông Hoa Đế Quân và Phượng Cửu bắt đầu từ lần báo ơn này thì đúng. Chỉ có điều sau đó là chuyện gì thì nàng lại không nhớ được nữa. Đế Quân bị hành động này của Phượng cửu làm chấn động, chàng hơi khựng cánh tay một chút rồi gạt tay Phượng Cửu ra “Được! Nếu cô muốn ở lại ta cũng không cản được nhưng cô sẽ không báo ơn được nhanh. Cô cũng nên tìm một chổ thoải mái mà ở tránh để người ngoài nói ta ngược đãi khách!”

“Đa tạ Đế Quân nhưng Phượng Cửu chỉ muốn ở lại chổ của các cung nga, như vậy có được không?” Phượng Cửu nghĩ rằng đã là báo ơn thì nên tận tâm báo ơn không nên để thân phận của mình làm ảnh hưởng tới.

“Tùy cô!” Đế Quân lười suy nghĩ theo bản năng trả lời Phượng Cửu xong liền ngồi dời đi.

“Tiểu điện hạ! Người thật cao tay đó!” Đế Quân vừa đi Liên Tống cùng Ti mệnh đã quay lại còn có cả Thành Ngọc nữa.

“Thành Ngọc ngươi có ý gì?”

“Người thật sự không biết sao? Còn nói đi tìm cô cô của người để xin 10 vạn năm gì đó, người có biết khi đó Đế Quân không biết nói gì hay không? Mấy mươi vạn năm nay ta nhìn Đế Quân chưa từng như vậy! Cô đúng là tài giỏi!” Liên Tống ở một bên phụ họa giải thích cho Phượng Cửu.

“Hả? Ta không hề để ý tới đó!” Phượng Cửu vô cùng ngây thơ không hề biết những chuyện mà Liên Tống đang nói.

“Mà ta nghe Thành Ngọc nói cô là tiểu Đế Cơ Thanh Khâu sao lại tới đây báo ơn?” Liên Tống như chợt nghĩ ra tại sao Phượng Cửu lại nợ ơn của Đế Quân được chứ?

Phượng Cửu đem chuyện xảy ra nói cho Liên Tống nghe, nghe xong Liên Tông chỉ cười rồi nói.

“Tiểu điện hạ, người có biết Đế Quân là người thế nào hay không? Từ trước tới nay người lấy cớ báo ơn tới tiếp cận Đế Quân nếu không phải một ngàn thì củng chín trăm chín chín người đó!”

“Ta… ta thật sự chỉ là tới báo ơn. Thật đó! Còn chuyện mà người nói, ta tiếp cận Đế Quân, ta… ta cũng không cho đó là thật. Thanh Khâu bọn ta trước giờ luôn phân biệt rõ ràng nếu đã có ý với người nào sẽ tự mình nói ra hoặc làm cho người đó nhận ra tuyệt đối sẽ không gom việc tình cảm vào những việc khác. Ta là người Thanh Khâu đương nhiên cũng sẽ như vậy cho nên khi ta báo ơn chính là báo ơn khi cần theo đuổi ngài ta sẽ không bỏ lỡ. Tóm lại ta sẽ không gộp chuyện báo ơn và tình cảm của ta lại làm một.” Phượng Cửu bình thương ngây thơ trẻ con là vậy mà giờ liền thay đổi chửng chặc tới khó tin, nói chuyện vô cùng chắc chắn.

NHẤT LÃM PHƯƠNG HOA

“Mê Cốc! Con vẫn chưa tìm được tiểu Cửu sao?” Bạch Thiển Thượng Thần đứng ngồi không yên, nếu chuyện Phượng Cửu ở động hồ ly của nàng bị mất tích mà đến tai của nhị ca nàng thì Phượng Cửu thật sự là xong rồi.

“Cô cô tiểu điện hạ không những không nói cho con người báo ơn cho ai mà ngay cả tiên khí cũng che dấu đi cho dù có dùng pháp thuật sợ là cũng không tìm ra.” Mê Cốc chẳng khá hơn Bạch Thiển là bao suốt ngày lo lắng tìm Phượng Cửu cũng đủ mệt rồi lại còn phải nghĩ cách che dấu giúp cho nàng nữa thật là áp bức quá mà.

“Mê Cốc, con nói xem người nào có khả năng cứu tiểu Cửu?”

“Cô cô à khắp tứ hải bát hoang, nơi nào cũng đều có thể có người cứu tiểu điện hạ được mà. Có điều hôm đó người đưa A Ly điện hạ tới Thanh Khâu hình như là Đông Hoa Đế Quân.” Mê Cốc cố nhớ lại tất cả những người tới Thanh Khâu hôm đó thì chỉ có Đông Hoa Đế Quân là người có khả năng cứu tiểu điện hạ nhất.

“Ý của con là…” Bạch Thiển nghe Mê Cốc nói cũng như đoán ra được điều gì đó “Ta đi hỏi Đế Quân! Con về Thanh Khâu lo giữ bí mật này cho ta không được nói ra ngoài!”

“Vâng cô cô!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN