Cô Nàng Xuyên Không Tinh Nghịch - Chương 4: Đường đi đến trường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Cô Nàng Xuyên Không Tinh Nghịch


Chương 4: Đường đi đến trường


Trên đường đi, nhỏ cảm thấy có cái gì đó sai sai và sau khi phát hiện.

– Đệt! mỗi đi đến trường học thôi còn mệt hơn cả đường tăng nó đi lấy kinh. Đường tăng nó béo nó méo đi bộ mà nó còn đi ngựa mk gầy thân phận bé con thế này mà phải đi bộ chứ. Nhỏ đó tức điên lên

Thì thấy mọi người ai cũng cầm trong tay 1 cái giỏ gì đó trong đấy có rất nhiều hoa quả. Bèn hỏi 1 người:

– Hú! Bác gì ới! cho cháu hỏi mọi người mang hoa quả đi âu đấy?

– Biến! đừng hỏi nhiều. Ra vẻ vội vã

– Ê! cu đừng tưởng già hơn chụy mà tỏ vẻ như thế nhá. Cứ đợi chụy lớn lên xem chụy sẽ đá bay đít cu ra khỏi thế gian nhá.

– Hazz! thôi đc rồi ngta mang hoa quả đi cho Dị Hủ Quân để hỏi chuyện tương lai. Nhưng không phải ai cũng hỏi được đâu, ta phải hỏi bằng được để biết thằng nào dám bắt chó của ta, ta sẽ cạch chân nó, tay nó hừ hừ bắt trộm em cưng của ta hả.

– thôi đi đi! sủng vật ta mang các ngươi đi nhiều thế này nó mà tưởng ta là tk bắt trộm chó nhà nó thì nó đánh cho ba má éo có nhận ra âu. Nhỏ ta trêu sủng vật

– À bác! vậy đào cà rốt ở đâu ạ. Hồn nhiên hỏi

– Trên đỉnh núi phía Tây, đi phải có người lớn ko có nhiều thú dữ lắm đấy. Ông bác có vẻ lắng.

– Không sao bác à mấy con ý mà gặp cháu thì tội nghiệp lắm. Ngây thơ nói

– không đúng, người tội nghiệp là cháu mới phải chứ.

– Dạ ko ạ! bọn nó mà gặp cháu, cháu lột ra bọn nó hết.

-Hả!

– Dạ ko phải, thợ săn lột ra bọn nó hết chứ méo phải cháu, thôi méo tán phét với bác nữa cháu phải đi đào cà rốt nữa.

Nói xong rồi nhỏ chạy lên núi phía tây để hái cà rốt. Sủng vật hỏi:

– Chủ nhân, sao người ko sợ bẩn sao?

– Thà bẩn còn hơn giống đường tăng mấy chục năm mới lấy đk kinh thiên. Ta cảm thấy mk phi thường quá ko biết nữa.

Sủng vật cạn lời

Nhỏ đào được cả đống cà rốt rồi ăn thử ngon tuyệt, rồi chạy vội đi nộp có mấy người đứng đó canh. Đến lượt nhỏ có 1 tên bảo cà rốt bé thế nhỏ bảo:

– mịa nó! có lấy thì lấy ko để chị mang về nhà ăn, ngta mất bao nhiêu công mới đào được ở chỗ núi phía Tây kia kìa mà lại dám nói 1 câu làm mất lòng thế hả.

Tên lính ăn thử 1 quả cười chảy nước mắt:

– Quả ngon thật, còn ngươi dám mò lên nghĩa trang để lấy quả này á, hớ hớ.

– Vậy có nghĩa quả này nó hút máu ta hả? Ngây thơ hỏi

– Há há đúng. Tên lính cười đau cả bụng.

– Này thì chụy cho cười này. Nhỏ ta đá chỗ hiểm của tên lính

– Có cho vào ko.

Tên lính vừa đau vừa nói có.

Nhỏ ta đi vào 1 căn phòng thì xuất hiện 1 con quỷ quái đến gần nhỏ theo phản xạ nhỏ cầm luôn cái chảo đập luôn vào mặt con quỷ.

– Này thì dọa bà này. Ngươi có biết mặt ngươi đã xấu thảm xấu hại tốt nhất là nên che mặt đi lại còn đi dọa người. Muốn dọa bà nữa ko hả.

Nói xong nhỏ quay ra chỗ sủng vật nói:

– Hết hồn à.

Mọi người đều ngã ngửa hết.

– Con quỷ quái nói ngươi mang tế phẩm đầy đủ rồi bây giờ ngươi muốn ước gì?

– điều ước 1: Có 1 bản chân kinh photo ko có bản gốc.

Con quỷ quái phọt máu nói:

– Đến cố nội ta còn méo làm được huống chi là ta.

Nhưng trước hết ngươi hãy mang tế phẩm lên cho ta đã.

Nhỏ nói: Cưng cho chụy 5 phút thảo luận cái đã. Cấm nghe lén tk nào nghe lén tk đấy là chó.

– Ê! sủng vật chụy sẽ ko đưa cho hắn vật tế chụy đào âu.

– sao vậy chủ nhân?

– Vì nó….nó giám hút máu ta, ta sẽ ăn chúng để bổ sung máu và sẽ lên quần nát cái khu nghĩa trang đó lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN