Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu - Chương 4: Người thừa kế nghịch tập (phần 4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu


Chương 4: Người thừa kế nghịch tập (phần 4)


【Không kiểm soát được, chỉ chú ý đến em, chỉ chăm chú nhìn em, anh đây là sinh bệnh rồi sao? —— Đàm Tử Hi 】

—————

“Đừng mang giày cao như vậy, không an toàn”

Tầm Mịch trợn tròn đôi mắt, sững sờ, cái người này là đang quan tâm mình sao?

Trong nháy mắt Đàm Tử Hi vừa buồn phiền lại hối hận:

“Xin lỗi, anh làm em sợ rồi, anh là Đàm Tử Hi”

Tầm Mịch rất ngạc nhiên, quan khách càng hết sức kinh hãi.

Ngay cả thư ký riêng cùng vệ sĩ của anh ấy cũng đều mang theo vẻ mặt bị sét đánh.

Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy BOSS dùng giọng nói dịu dàng như vậy nói lời
xin lỗi. Quả thực là so trời đổ mưa đỏ còn khó tin hơn.

Nhìn cô gái đang nữa nằm nữa ngồi trên sô pha, thư ký riêng lại cảm thấy đây là điều đương nhiên.

Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như thế, là một người đàn ông đều sẽ mềm lòng đi.

Tuy rằng, BOSS của mình không phải là người bình thường, nhưng nói như thế nào cũng là một người đàn ông hàng thật giá thật.

Vừa mới nhìn thấy sự xuất hiện của vị này, cũng đã có rất nhiều người nhận ra đối phương.

Cũng có rất nhiều người trẻ tuổi đi theo trưởng bối tới dự tiệc lại không quen biết vị này.

Nhưng, cái tên Đàm Tử Hi này, lại là không có người nào không biết, không có người nào không hiểu kỳ.

Nếu nói Đế đô có tam giác quyền lực, như vậy, vị này chính là đế vương, người trực tiếp đứng ở trên đỉnh quyền lực.

Đàm Tử Hi, 26 tuổi, mười lăm tuổi nhập ngũ, mười tám tuổi đạt được quân hàm trung tá.

Hai mươi hai tuổi đạt được quân hàm thiếu tướng, chính là vào thời điểm đẹp nhất đời người. Lại dứt khoát kiên quyết xuất ngũ, chuyển sang kinh
doanh, sáng lập tập đoàn ngọc hi, là chủ của rất nhiều địa ốc cùng công
ty viễn thông.

Ông nội là là chủ tịch quân ủy, ba là thượng tướng, mẹ là thiếu tá cũng là viện trưởng bệnh viện quân đội.

Tuyệt đối là hồng tam đại, anh ta là thần thoại của Đế Đô.

(Hồng tam đại: ý chỉ những người có gia thế hiển hách như anh Đàm Tử Hi).

Người từng trải qua lễ rửa tội bằng máu tươi, luôn là mang theo vài phần chính trực.

Lời đồn nói anh ta lạnh nhạt đến đông chết người, là người ngoại trừ quyền lợi thì không có việc gì khiến anh ta thấy hứng thú.

Lại còn có một gương mặt đẹp trai khiến những vệ sĩ của anh ngày nào cũng lùa vịt.

(Vịt: ở đây ý chỉ những cô gái muốn nhào lên làm quen với anh)

Một nửa những cô gái tại Đế đô này đều muốn bò lên trên giường của anh, nhưng không một người nào được như ý nguyện.

Sinh hoạt hằng ngày của anh ấy rất có quy luật, rất nghiêm cẩn, rất cấm dục.

(Cấm dục: một người rất nhẫn nhịn về dục vọng của chính mình, cũng là chỉ về một người không dễ dàng bị mê hoặc bởi một cái gì đó (như phụ nữ))

Nhưng hiện tại bọn họ thấy được điều thần kỳ? Vị này lại có thể đối xử dịu dàng như thế với Cầm đại tiểu thư.

Không phải do bọn họ hoa mắt? Mà chính là thời tiết muốn thay đổi?

Trong lòng Tầm Mịch cũng đang điên cuồng kiêu gào.

Nếu cô nhớ không lầm, nam chính của vi diện này tên là Đàm Tử Hi.

Chính là, ai tới nói cho cô, cốt truyện căn bản không có đề cập đến việc vị Boss này xuất hiện tại bữa tiệc này.

Hơn nữa, anh ta không phải nên thấy hứng thú đối với nữ chủ hay sao? Tại sao cô lại có cảm giác anh ta thấy hứng thú với mình?

Mặc kệ trong lòng chấn động đến đâu, Tầm Mịch vẫn duy trì vẻ ngoài rất tốt.

Chỉ là cơ thể có chút cứng đờ, biểu lộ tâm trạng hiện tại của cô không bình tĩnh.

“Đàm tổng, thật không dám nghĩ tới ngài sẽ đến, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này”

“Đây là cô con gái út của tôi, Cầm Hoài Sắt, Hoài Sắt, mau đến chào Đàm tổng đi con”

Cầm Thịnh thật sự rất là kinh hỉ, đối với việc Đàm Tử Hi đến tham dự bữa
tiệc của nhà họ Cầm tổ chức, miệng của ông ta cười đến muốn xoái quai
hàm.

(Kinh hỉ: vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng)

Vốn dĩ phát thiệp mời vị này, cũng chỉ là muốn đánh cược một lần.

Ai có thể nghĩ đến, lại có thề thật sự đến.

Việc này nhất định là do Hoài Sắt mang đến vận may cho mình, con mới vừa về
nhận tổ quy tông, thì đã đem vị đại nhân vật này đến nhà.

Cầm Hoài Sắt bị đẩy ra, gương mặt phiếm hồng, biểu tình ngượng ngùng.

Quả nhiên là bộ dáng nhu nhược khiến người muốn che chở, giọng nói cũng nhỏ nhẹ:

“Anh Tử Hi, anh có khỏe không?”

Không ai biết trong lòng Cầm Hoài Sắt có bao nhiêu xôn xao. Cô yêu người này đã mười năm.

Cô cố gắng nỗ lực bò lên trên, vì muốn trở thành người thừa kế của nhà họ Cầm.

Như vậy, cô có thể xứng đôi với anh, cô cũng có đủ tư cách ở cạnh anh.

Tầm Mịch nhíu mày lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai cha con này lại bắt đầu diễn kịch.

Trong lòng nghĩ:

Các ngươi đã muốn diễn, nêu ta không xem, chẳng phải là rất xin lỗi các ngươi sao?

Thả lỏng thân thể, dựa lưng vào trên sô pha, hai chân bắt chéo, cả người phát ra một chút lười biếng rất mê người.

“Ngươi là ai, ta không quen biết ngươi”

Hắn rất quen với tình huống con gái dùng loại giọng điệu thân mật như vậy
để nói chuyện với hắn, loại này chỉ nghĩ muốn bò lên giường của hắn mà
thôi.

Đàm Tử Hi đứng lên, sắc mặt dịu dàng nhanh chóng chuyển
thành lạnh băng vô tình, ánh mắt nhìn Cầm Hoài Sắt giống như là đang
nhìn một con rắn độc.

Chỉ cần xác định tử huyệt, thì sẽ xuống tay không chút do dự.

(Tử huyệt: vị trí khiến một người có thể chết ngay lập tức)

Rõ ràng Cầm Hoài Sắt không nghĩ tới, Đàm Tử Hi lại lạnh lùng nói những lời như vậy với cô. Trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng cùng tổn thương.

Thậm chí còn có một chút ai oán, nước mắt cứ như vậy chảy xuống.

Cầm Thịnh xấu hổ đứng ở tại chỗ, nhìn con gái khóc, lập tức dỗ dành.

Tâm trạng của Tầm Mịch cực kỳ tốt, những uất ức trước đó đã tan biến mất tích.

Nhìn thấy hai con người ghê tởm này bị nhục nhã, thì cô sẽ rất hạnh phúc.

Vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào người đàn ông đứng ở trước mình, thiệt tình cảm ơn.

“Đàm tổng, cám ơn ngài hôm nay có thể tới”

Đàm Tử Hi đứng hình một chút.

Hiện tại mới lấy lại tinh thần, rõ ràng, trước kia mình ghét nhất là bị người khác chạm vào.

Vừa rồi, hắn không chỉ chủ động cứu cô, ôm cô vào lòng, mà hiện tại, hắn lại không hề bài xích đối với sự đụng chạm của cô.

Ngược lại, trong lòng còn có một loại cảm xúc khác thường đang dần nảy sinh, nhưng rất ít.

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết đó là cảm giác gì.

“Không cần cảm ơn”

Giọng nói vẫn lạnh băng, lại không giấu được một chút dịu dàng trong giọng nói.

Hắn sẽ đến, cũng là vì hắn bị nụ cười của ai kia mê hoặc tâm hồn.

Hắn từng vì mẹ già mà đi xem mắt mấy lần.

Kỳ thật, hắn biết mẹ già chỉ là muốn mình có người chăm sóc.

Chỉ là vừa nhớ tới những cô gái đó ở trước mặt mình õng ẹo tạo dáng, hắn tự dưng dâng lên một chút phản cảm.

Nhưng không giống như cô bé nhỏ nhắn trước mắt này, cô có một đôi mắt sâu
lắng, khiến người ta nhìn không rõ cô đang suy nghĩ điều gì.

Tầm Mịch hơi hơi cười nhạt, lại đang nói thầm trong lòng, cô luôn có loại cảm giác cốt truyện đã tan vỡ.

Đặc biệt là người này, nói vai chính rất lạnh lùng, lạnh lùng đâu?

Đối xử với mình dịu dàng như vậy, muốn làm gì đây???

Trong lòng Cầm Hoài Sắt ghen ghét đến sắp điên rồi.

‘Tại sao lại như vậy? Mọi chuyện không nên xảy ra như vậy, chuyện hoàn toàn không giống với kế hoạch của mình chút nào.

Cái con tiện nhân Cầm Tầm Mịch kia bất quá cũng chỉ là một đứa con gái kiêu căng bị chiều hư, dựa vào cái gì nó có thể được mọi người khen ngợi.

(Tiện nhân: chỉ một người hèn hạ, ti tiện, nói chung là một người sống trong
cấp thấp nhất trong xã hội, hầu hết là chỉ những người buôn bán thể xác)

Đó là thuộc về mình, tuyệt đối không thể làm nó cướp đi.

“Đinh… Nữ chủ hắc hóa, xin chủ nhân cẩn thận”

(Hắc hóa: ý nói một người bình thường nhưng bị tác động bởi một việc gì đó
mà từ từ chuyển thành người vô cùng độc ác, ích kỷ, có thể vì lợi ích mà giết người)

Giọng nói của Bảo Bảo đột nhiên vang lên trong đầu Tầm Mịch.

Làm Tầm Mịch sửng sốt một chút, ngay sau đó đã phản ứng lại đây.

Hoàn toàn không che dấu, nhìn Cầm Hoài Sắt.

A… Hắc hóa sao? Thật sự là quá tốt!

Giờ phút này, trong lòng Tầm Mịch giống như có một ngàn con ngựa đang chạy từ nam đến đông, sau đó lại chạy ngược trở về.

Hắc hóa, tốt, mẹ nó, t cho m hắc hóa.

Đừng cho rằng cô ngu, không biết hắc hóa là gì. Vừa nghe thì biết đó không phải là thứ gì tốt đẹp.

Đàm Tử Hi có chút khó hiểu, em ấy vì cái gì một chút lại nhíu mày, một chút lại nghiến răng nghiến lợi, biểu tình thật rất phong phú.

Duỗi tay sờ sờ đầu của cô, dường như đang an ủi vật cưng.

Một cái sờ đầu, khiến Tầm Mịch hoàn toàn bị đánh bại.

Ngây ngốc nhìn nam chính, trong lòng điên cuồng gào thét.

Thứ này tuyệt không phải nam chính, cmn ai đem nam chính thay thành người khác, mau đem người kia quay trở lại cho ta!!!

Mà Cầm Hoài Sắt bị Cầm Thịnh vất vả dỗ dành xong, nước mắt lại lập tức
chảy xuống, giống như vòi nước, chỉ cần chạm nhẹ vào cần gạt là chảy
xuống ngay, nước mắt che kín toàn bộ khuôn mặt nhỏ.

Nhìn rất chật vật lại đáng thương, thút tha thút thít rất giống một con chú nhỏ bị khi dễ.

Khóe miệng Tầm Mịch ngầm run rẩy, cô cuối cùng đã hiểu rõ.

Tại sao nguyên chủ vốn là quốc sắc thiên hương, mỹ mạo đều cao hơn đóa bạch liên hoa này lại bị người người chửi rủa.

Bởi vì là đối thủ diễn xuất quá xuất sắc, cũng hiểu được cách lợi dụng ưu thế của bản thân đi hấp dẫn người khác thương hại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN