Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu - Chương 10: Người thừa kế phản công (phần 10)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu


Chương 10: Người thừa kế phản công (phần 10)


【 Trong sách có nói: Anh hùng cứu mỹ nhân, sẽ được mỹ nhân lấy thân báo đáp. —— Đàm Tử Hi 】

—————

Không cần nói dư thừa, tất cả mọi người đều là người thông minh.

Nhanh chóng nhắn tin cho Boss biết tin này. 

Khải Văn có thể tưởng tượng đến dáng vẻ vị Boss kia cười đến ngu ngốc.

Aiiiii! Quả nhiên, đàn ông một khi rơi vào trong tình yêu thì ngu đều như nhau.

Còn hắn thì vẫn luôn thông minh như vậy ┑( ̄Д ̄)┍.

Trong phòng hội nghị, trừ bỏ hai người sốt ruột kia, còn có nội bộ cổ đông cùng người phụ trách các phòng ban trong công ty. Vị trí đã ngồi đầy, chỉ còn một số ghế trống.

Tầm Mịch mím môi. 

Đây là muốn ra oai phủ đầu, vẫn là muốn khiêu khích?

Đang tìm thời điểm xuất hiện, mọi người cũng đã đem lực chú ý phóng tới trên người cô.

Cho dù biết mục đích tổ chức hội nghị ngày hôm nay, cũng vẫn kinh ngạc một chút.

Toàn thân của vị đại tiểu thư này tràn ngập khí thế hơn người, nhìn ra sao cũng đều không giống như những lời mà tổng tài đã nói với bọn họ.

Những người này lại đánh giá vị Cầm đại tiểu thư này ngược lại những gì mà tổng tài nói.

Qua con mắt của bọn họ, những người lăn lộn trong thương trường, đặc biệt là đã lên tới vị trí hiện tại này, đôi mắt nhìn người đương nhiên càng chính xác. 

Vị đại tiểu thư này, tuyệt đối không phải là bao cỏ, ít nhất cùng cái cô con gái ngoài giá thú đang ngồi bên cạnh tổng tài kia không phải cùng một cấp bậc.

(Bao cỏ: chỉ những người nhu nhược, không làm được gì).

Bọn họ cũng không phải là người ngu, chuyện này liên quan đến lợi ích của bản thân, ai dám làm bậy.

Nếu là bình thường, bọn họ sẽ đồng ý cùng bông hoa nhỏ vừa nhìn đã khiến cho đàn ông có ý muốn bảo vệ kia chơi đùa trong chốc lát.

Nhưng, hiện tại…

Tổng giám đốc là người có phản ứng nhanh nhất, lập tức đứng lên, lấp tức nhường chỗ ngồi lại cho Tầm Mịch

“Đại tiểu thư, xin lỗi, xin lỗi, không cẩn thận ngồi vị trí của ngài”

Ăn nói rất khéo léo, trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ ràng, ngay từ đầu đã không có an bài bất kỳ vị trí ngồi nào cho đại tiểu thư.

Bằng không cái vị trí bên cạnh tổng tài, cũng sẽ không bị người nào đó tu hú chiếm tổ.

Tầm Mịch nhìn kỹ tổng giám đốc, tháo xuống kính râm, đi đến trước mặt hắn, gật gật đầu: 

“Ông thật không tồi”

Dám ngang nhiên chống lại mọi người trong đây để lấy lòng cô. Ừ, đúng là một nhân tài.

Nhìn xuống ghế dựa, trong ánh mắt của Tầm Mịch hiện lên ghét bỏ.

Không đợi cô có động tác, một đám người mặc vest đen, từ ngoài cửa liên tiếp đi vào.

Có hai người nâng một cái ghế da mềm màu đen, tay vịn được điêu khắc từ  gỗ Lim, có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng của gỗ.

Một người đi lên dọn cái ghế mà vị tổng giám đốc kia nhường cho cô ra nơi khác, đem ghế mới đặt xuống. Phía sau có người cầm một cái khây, trên khây có một hộp điểm tâm cùng một lý trà nóng.

Ngay ngắn có trình tự đặt xuống mặt bàn, sau đó lui ra ngoài. Động tác lưu loát, mấy người ở đây nhìn đến ngây người.

Khóe miệng của Tầm Mịch co giật một chút, không cần nghĩ cô cũng có thể đoán được đây là bút tích của ai.

Không thể nói, chiêu này thật đúng là chơi rất cao siêu.

Ít nhất nhìn đến sắc mặt của mấy người này từ hồng sang trắng, cảm giác thật không tồi, thái độ ung dung thản nhiên ngồi xuống ghế mềm.

Nếu hắn có tâm, cô vô pháp cự tuyệt, sao lại không tiếp thu?

Khải Văn tắt điện thoại, đi đến bên cạnh Tầm Mịch, nhẹ giọng nói:

“Cầm tiểu thư, Boss nói, nếu ngài không có vị trí ngồi, Boss sẽ cho ngài vị trí cao hơn. Hy vọng chuyện này sẽ không làm ngài bối rối”

“Mặt khác, Boss còn nói một chút nữa sẽ đích thân tới đón ngài”

Thật ra, nguyên văn lời nói của Boss là: Nếu lão già kia không cho, thì đoạt cho ta.

Aiiiiiii! Đây là xã hội văn minh, hành vi giống thổ phỉ dùng không được.

Có một vị Boss không bớt lo như vậy, hắn thật sự là muốn quỳ lại mà.

Còn không phải chỉ vừa mới thuận tiện phun một câu: ‘ Có người chiếm vị trí ngồi của Cầm đại tiểu thư’, thì Boss đại nhân đã có động tác nhanh như điện xẹt.

Hắn đều sắp hoài nghi, Boss có phải đã sớm có mưu đồ hay không? Bằng không, làm sao lại đúng lúc, còn tỉ mỉ chuẩn bị cả điểm tâm như vậy?

Tầm Mịch nâng lên ly trà, nhấp môi, hương vị không tồi. 

“Được rồi”

Buông ly trà xuống bàn, vươn tay, Bạch Bình mau chóng lấy toàn bộ văn kiện trong bao ra, phát cho mỗi người ở đây một phần.

“Mục đích mở cuộc họp ngày hôm nay … mọi người chắc cũng đã biết” 

“Tôi sẽ không lãng phí thời gian quý giá của các vị thêm nữa. Trên tay các vị là văn kiện chuyển nhượng quyền thừa kế tài sản của ông nội cùng mẹ của tôi để lại cho tôi”

“Xin mời các vị nghiêm túc xem một cách cẩn thận” 

Đem văn kiện trong tay ném đến trên bàn, ‘ bang ’ phát ra một tiếng vang nhỏ.

“Cầm thị là tâm huyết của ông nội cùng ông cố xây dựng nên, không phải con chó con mèo nào cũng có thể tùy ý tranh giành quyền lợi”

“Tôi là cổ đông lớn nhất Cầm thị, cũng là người thừa kế Cầm thị, đương nhiên có quyền xử lý Cầm thị”

“Hôm nay tôi tới, chỉ là muốn thông báo cho các vị” 

“Các vị có hai quyền lựa chọn”

“Một, đem Cầm thị bán đi, nguyện ý hợp tác với Cầm Tầm Mịch tôi cùng nhau xây dựng một Cầm thị càng long trọng hơn Cầm thị hiện tại”

“Hai, đồng ý để tôi tiếp nhận Cầm thị, nguyện ý lưu lại thì lưu lại, không muốn có thể tùy thời rời đi”

“Còn bồi thường … tôi sẽ cho bộ tài vụ cấp ba tháng tiền lương, xem như trả một phần công sức mà mọi người đã từng cống hiến cho Cầm thị trong suốt thời gian qua”

Tầm Mịch đi thẳng vào vấn đề đánh thẳng vào trọng tâm. 

Cầm Thịnh không phải muốn đem Cầm thị cho Cầm Hoài Sắt sao?

Si tâm vọng tưởng!

Nguyên chủ chỉ hy vọng Cầm thị càng ngày càng tốt, đen nó bán đi là một lối tắt rất lý tưởng.

Bên trong phòng hội nghị giờ đã nóng như lửa đốt, như Cầm Thịnh, như Cầm Hoài Sắt, còn có một ít cổ đông cùng phe Cầm Thịnh.

Cô hiện tại có được 38% cổ phần, Cầm Thịnh có 30%, 20% cổ phần ở trong tay cổ đông.

Còn lại 12% đã chảy đi ra ngoài. 

Kỳ thật, từ điểm này có thể nhìn ra, Cầm Thịnh là tự mình đào hố chôn mình. 

Cổ đông cùng phần chạy ra ngoài cộng lại đã là 32%. Nếu bị người nào có dã tâm khống chế Cầm thị thì với 30 % mà hắn nắm trong tay, căn bản là không đủ đối phó.

Tuy rằng Cầm thị sẽ không xuất hiện loại vấn đề này, nhưng điều kiện tiên quyết là cô cùng Cầm Thịnh không có trở mặt với nhau. 

Hai người bọn họ liên kết lại nắm giữ đến 68% cổ phần của Cầm thị, hoàn toàn không cần lo lắng bị người ngoài thiết kế hãm hại.

Cầm Hoài Sắt ngồi ở bên cạnh Cầm Thịnh, nỗ lực đem chính mình súc thành một đoàn.

Cúi đầu xuống, cực lực che dấu biểu tình dữ tợn đầy căm hận trên mặt, tay nắm chặt, móng tay đâm vào trong thịt.

Từ lúc nhìn đến đám bảo tiêu mặc vest đen kia ân cần phục vụ Cầm Tầm Mịch, cô cũng đã ghen ghét càng thêm câm hận Tầm Mịch.

Sau lại nghe được, người trong lòng của cô lại muốn đích thân tới đón con tiện nhân đó, nháy mắt bùng nổ sát ý.

Chỉ là … bây giờ còn chưa được, ít nhất không thể biểu hiện ra ngoài vào giờ phút này.

Cố tình, trời cao không nghe được tiếng lòng của cô, Cầm Tầm Mịch lại cho cô một búa vào đâu.

Nó lại là cổ đông lớn nhất Cầm thị? Còn muốn tiếp nhận Cầm thị? Sao có thể? Vậy … cô phải làm sao bây giờ?

“Cầm Tầm Mịch, chị sao lại có thể ác độc như vậy? Chị muốn ba ba phải làm như thế nào đây? Trong mắt chị có ba ba hay không?”

“Ba ba mới là người cầm quyền của Cầm thị, cũng là cha của chị, chị… chị…”

Không được, không thể được. 

Nếu nó tiếp nhận Cầm thị, thì đời cô xem như xong.

Cầm thị là của cô, là của cô. Cô còn phải gả cho anh Tử Hi, cần thiết phải có Cầm thị làm hậu thuẫn mới được.

Tuyệt đối không thể để Cầm thị trở thành của nó, cái con tiện nhân này, có đáng chết … đáng chết.

Cho dù cố hết sức kiềm nén cảm xúc, nhưng sắc mặt ghê tởm kia, vẫn làm người ta cảm thấy ghê tởm.

‘ Đinh… Nữ chủ hắc hóa, mức độ tình cảm đối với ký chủ đã hạ xuống -40. Đánh giá: Cần thiết giết chết ’

‘ Mong ký chủ cẩn thận, mong ký chủ cẩn thận ’

Giọng nói nhẹ nhàng, nghiêm túc vang lên ở trong đầu, nhưng biểu tình trên nét mặt của Tầm Mịch không có chút biến hóa nào.

Dường như không hề nghe thấy giọng nói kia, chỉ là lẳng lặng nhìn Cầm Hoài Sắt.

Từ trên xuống dưới quan sát một lần, giọng nói ác liệt:

“Cô là cái gì thân phận? Chuyện của nhà họ Cầm tôi, khi nào thì đến phiên một đứa con gái của vợ lẽ ngồi đó nói chuyện?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN