Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu - Chương 23: Người thừa kế phản công (phần 23)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu


Chương 23: Người thừa kế phản công (phần 23)


【 Thế giới không có anh, ánh mặt trời cho dù có ấm áp, cũng không thể làm ấm lại trái tim đã lạnh lẽo của em. —— Tầm Mịch 】

—————

“Tầm Mịch” 

Thoải mái đi lên đem Tầm Mịch nhẹ nhàng ôm vào trong lòng ngực, yên lặng an ủi nàng.

Từ khi nào? Cô đã không còn chướng mắt vị đại tiểu thư này, lại không nghĩ rằng, cô ấy không phải thật sự ngu ngốc, cũng không phải thật sự vô dụng, cô ấy chỉ là đang bảo vệ bản thân mình mà thôi.

Sống trong một gia đình không có mẹ, người cha duy nhất của cô còn yêu thương, cưng chiều một đứa con gái riêng hơn mình.

Không thể hiểu tại sao thanh danh lại hôi như vậy? Lại còn không thể kết giao bạn bè được. Cô ấy vẫn luôn một mình, một người chiến đấu bằng sức lực của bản thân. 

Tầm Mịch nhắm mắt lại, nhưng không có giọt nước mắt nào rơi xuống, cũng không có mở miệng nói tiếng nào, cô chỉ là có chút mệt mỏi.

Cô không xác định … Nếu anh Tử Hi thật sự vẫn chưa tỉnh lại, bản thân mình có thể … sụp đổ mất hay không?

Thế giới xa lạ, con người xa lạ, ngay cả bản thân mình cũng vô cùng xa lạ. Một người một mình, rốt cuộc đã có người không màng tất cả mạnh mẽ đi vào thế giới đầy cô độc hơn hai mươi năm của cô, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô.

Chẳng lẽ, khi hạnh phúc đến dễ như trở bàn tay thì sẽ xuất hiện vết rạn sao? 

“Đi thôi, vào trong thôi” 

Tầm Mịch cố gắng kìm nén lại tâm tình, cố gắng trông như bình thường, mở cửa đi vào.

Giờ khắc này, cô lại là đại tiểu thư của nhà họ Cầm, là người mà người ngoài nhìn đến toàn thân đều là khí thế đầy kiêu ngạo.

Trong phòng, đã có rất nhiều bác sĩ tụ tập, vây quanh điện tâm đồ, sợ bỏ qua bất luận một số liệu nào. Ngay cả Tưởng Như cũng đã thay một bộ quần áo màu trắng, đích thân kiểm tra số liệu sống còn của con trai mình.

Bà tuy không phải chuyên gia khoa não, nhưng lại là người rất có uy quyền bên ngoại khoa.

Đàm Tử Hi bị xe đụng trúng vào xương sườn, gây ra chấn động, khiến xương sườn gãy đôi, đâm vào trong lồng ngực. 

Tuy rằng đã phẫu thuật đem xương sườn vỡ vụn lấy ra, khí quan cũng không có xảy ra vấn đề gì lớn.

Nhưng cố tình, vào lúc ngã xuống, cái ót của Đàm Tử Hi đập thẳng vào đèn xe phía trước. Theo quán tính, sẽ khiến đầu của anh dội xuống mặt đất, hình thành rất nhỏ chấn động não gây ra thần kinh tê liệt.

Cũng còn tốt là không có sinh ra máu bầm trong não bộ, nhưng cũng không thể xem thường thần kinh tê liệt.

Cho nên, hết thảy đều phải xem ý chí bệnh người, vốn bọn họ dự tính Đàm Tử Hi rất nhanh sẽ tỉnh lại, nhưng … bọn họ đều sai rồi.

‘ Tích, tích, tích…’ phòng bệnh an tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng điện tâm đồ cùng tiếng kim đồng hồ chuyển động. Mỗi một âm thanh vang lên giống như là đang tra tấn trong lòng của mọi người ở trong đây.

Đôi mắt Tầm Mịch tràn ngập sương mù, cô nhìn đường cong ổn định lên xuống của điện tâm đồ, rồi nhìn lên đồng hồ đang treo trên tường kia sắp chỉ đến số bảy.

Trái tim như bị một bàn tay vô hình hung hăng nắm lấy, không thể hô hấp.

“ Bây giờ là mười chín giờ ”

(Mười chín giờ = 19h00 = 7 giờ tối)

Một tiếng máy móc báo giờ vang lên, đánh vỡ yên tĩnh của cả căn phòng.

“Nửa tiếng nữa … Nếu Đàm tổng vẫn chưa tỉnh lại, tình huống sẽ không lạc quan lắm”

Viện trưởng, trưởng khoa não, cũng là người chủ trị ca bệnh của Đàm Tử Hi có chút trịnh trọng nói ra. Tình huống trước mắt như vậy, bọn họ đã thấy rất nhiều lần.

(Chủ trị: là bác sĩ chính điều trị bệnh)

Rốt cuộc, những vết thương liên quan đến não bộ, cùng những cuộc giải phẫu cũng liên quan đến não, đặc biệt vô cùng nguy hiểm.

Tay nắm nhiệt kế của Tưởng Như run lên, bà lảo đảo hai bước, được hộ sĩ đỡ lấy.

Đàm Minh Vũ lo lắng nhìn tình huống xảy ra bên trong phòng, phát hiện vợ của mình có chút không bình thường. Lại không có cách nào có thể đi vào trong, chỉ có thể đứng ở bên ngoài cẩn thận chăm chú quan sát.

Bên trong nói cái gì, bọn họ không phải không nghe được, trừ bỏ mệt mỏi vẫn là mệt mỏi.

Đầu của Tầm Mịch ‘ đùng’ một tiếng nổ tung, bên trong cái gì đều không có, chỉ có một màu trắng tinh mênh mông.

Nhìn không thấy điểm dừng, cũng cất chứa không được bất cứ thứ gì.

Ánh mắt của cô thẳng tắp, đầu ngẩng lên, xương sống lưng cứng rắn chống đỡ cơ thể mảnh khảnh. Dường như mọi sóng gió đều không thể chạm vào cô khiến cô gục ngã.

Đôi mắt rõ ràng từ đầu đến cuối đều không có rời đi qua người kia.

Nhưng không ai nhìn thấy đôi tay đang nắm chặt vào lòng bàn tay của cô, móng tay đã đâm vào thịt, nhiễm một màu đỏ thẫm.

‘ Tích tắc’ kim đồng hồ không ngừng chuyển động, không khí như ngừng lại, trong phòng càng thêm nghiêm túc.

Chỉ có nửa tiếng, nhưng lại dường như đã trôi qua mấy đời, như vậy xa xôi, như vậy mông lung, như vậy … làm người không phân biệt rõ.

“ Đinh!” một tiếng động nhỏ vang lên, một tiếng cảm thán cũng theo đó vang lên: 

“Aiiii!!!!! Hai mươi bốn tiếng đồng hồ đã trôi qua”

“Sở hữu số liệu biểu hiện đều rất bình thường, còn việc Đàm tiên sinh vì sao không tỉnh lại? Vấn đề không phải ở bên ngoài, mà là sâu tận bên trong”

Viện trưởng từ tốn phân tích, nhanh tay kiểm tra vết thương trên đầu của Đàm Tử Hi, xem bên trong có vấn đề gì hay không?

Mấy chuyên gia còn lại cũng đồng ý với ông, đối với tình huống như vậy, chỉ có hai loại.

Loại thứ nhất, là người bệnh không muốn tỉnh lại. Loại thứ hai là ý thức bản thân bị giam cầm, không cách nào có thể tỉnh lại.

Đương nhiên cả hai loại này, đều chỉ có một phương pháp, đó chính là kích thích người bệnh.

Sau khi sự kích thích đạt tới mức độ nhất định, thì có đến 50% khả năng đánh thức người bệnh.

Sau khi trải qua một loạt điện giật, cùng phương pháp kích thích lồng ngực đều không có hiệu quả. Mọi người ăn ý đem lực chú ý chuyển sang phương pháp kích thích từ bên ngoài.

Nếu người bệnh có ai đó rất quan trọng với mình làm bạn bên cạnh, luôn nói chuyện với người bệnh, sẽ dẫn tới hiệu quả tốt nhất.

Tầm Mịch không do dự, mặc vào quần áo diệt khuẩn, đẩy cửa đi vào trong phòng bệnh.

Đôi mắt của Tưởng Như đã đỏ ngoe, bà bắt lấy tay của Tầm Mịch, muốn nói lại thôi, vẫn là không nhịn được, mở miệng nói:

“Tiểu Tầm, cô giao cho Cầm Hi cho con đó, xin con, con nhất định phải đem nó mang trở về”

“Nếu … con không làm được, vậy… ” 

Vẫn luôn ung dung mỉm cười, Tưởng Như rốt cuộc rơi nước mắt, khóc như mưa.

Người nằm trên giường chính là con trai của bà, mang thai mười tháng, là miếng thịt từ trên người rơi xuống.

Bà làm sao cũng không nghĩ tới, đã từng trải qua biết bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm chết người đều chưa từng xảy ra vấn đề. Hiện tại lại thua bởi một vụ chủ mưu tai nạn xe cộ.

Chính là … bà không có cách nào oán giận, người mà con trai bảo vệ là người mà nó yêu nhất. Vì con bé ngay cả mạng nó cũng không cần.

Bảo bà làm sao mà mắng, làm sao mà hận cho được. Chỉ là … bà thật sự thực không cam lòng.

Hiện tại, bà chỉ có thể đem mọi hy vọng đều ký gửi vào trên người Tiểu Tầm, hy vọng con trai có thể vì con bé mà tỉnh lại.

Tầm Mịch không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ là rút tay lại, lướt qua Tưởng Như đi vào trong.

Khi cô đi ngang qua, nhẹ giọng nói: 

“Anh ấy nếu không tỉnh, con sẽ đi theo anh ấy, sẽ không để anh ấy cô đơn một mình”

Tưởng Như cả người chấn động, lời nói đó rõ ràng nói rất nhẹ nhàng, nhưng bà lại nghe ra được sự quyết tuyệt bên trong đó.

Tầm Mịch không phải hứa hẹn với bà, cũng không phải trả lời bà, mà là nói cho bà biết.

Nếu là con trai không tỉnh, con bé sẽ đi theo thằng bé, cái từ ‘ đi theo ’ có ý nghĩa gì, bà không dám nghĩ tiếp.

Há miệng thở dốc, muốn gọi Tầm Mịch, lại phát hiện người đã sớm đi đến bên cạnh con trai.

Rõ ràng không khí khẩn trương đến đông lạnh, người nọ cũng vẫn không nhúc nhích, vẫn yên lặng nằm ở trên giường bệnh.

Nhưng sau khi bóng dáng màu đỏ kia đi vào, thì toàn bộ không gian đều ấm áp lên.

Cho dù là bi thương, cũng giống như đi vào trong thế giới riêng của hai người.

Nước mắt của Tưởng Như đã ngưng chảy, gương mặt vô biểu tình, ra hiệu cho những người khác đều rời khỏi.

Cuối cùng, nhìn hai người đang gắn bó dựa sát vào nhau kia, cũng xoay người rời đi.

Tầm Mịch đem lỗ tai đặt lên trái tim của Đàm Tử Hi, khóe môi mỉm cười, nghe âm thanh mỏng manh lại rất vững vàng kia một chút lại một chút truyền đến trái tim cô.

“Anh Tử Hi, có thể quen biết với anh … thật là tốt”

“Cho nên nha, anh cũng không thể vứt bỏ em lại nha, nếu ngay cả anh cũng không cần em, em nên làm cái gì bây giờ?”

“Anh Tử Hi, em đi theo anh nha”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN