Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi - Chương 24: Trở về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi


Chương 24: Trở về


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bộ Yến Tử – 

Cửa thành kinh thành sầm uất, có rất nhiều bách tính đến chào đón chiến sĩ đắc thắng trở về, đoàn người xếp hàng đầy mười dặm đường phố dài, giống một hàng rồng rắn, phía trước không nhìn thấy đầu đội ngũ, phía sau không nhìn thấy đuôi đội ngũ. Trên đường cái nhiều người, vô cùng chen chúc, mọi người giơ tay áo lên giống như một mảnh mây ngũ sắc.

“Đến rồi, đến rồi…” Đoàn người rối loạn lên, tất cả mọi người đều tranh nhau chen lấn để nhìn các tướng sĩ tiến vào trong thành, bởi vì là vào kinh thành, cho nên chỉ là một nhánh binh lính tiến vào, những đội quân khác đã được sắp xếp ở trại huấn luyện, nhưng cho dù chỉ một nhánh binh lính cũng làm cho dân chúng kính sợ không thôi.

Đi đầu là ba con ngựa lớn, theo thứ tự là Minh Vương Phong Dực Hiên, Lam Tướng quân Lam Kiến Quân, Xa Kỵ Tướng quân Lam Mặc Huyền. Còn lại phía sau chính là tất cả tướng sĩ và quân sư.

Phong Dực Hiên mang mặt nạ răng nanh màu đen che kín toàn bộ gương mặt, nhưng mà khí thế quanh thân không có người nào có thể so sánh được. Khiến tất cả tình cảnh đang ồn ào lập tức yên tĩnh không ít, có rất nhiều bách tính căn bản không dám nhìn thẳng vào Minh Vương như Tu La.

“Chao ôi, nghe nói mắt Minh Vương giống như ma quỷ, không biết là thật hay giả?” Một bách tính nhìn mặt nạ trên mặt Phong Dực Hiên, tò mò nói.

“Đương nhiên là thật rồi, ta có một thân thích thời niên thiếu ở trong cung làm thị vệ đã gặp qua Minh Vương, nghe nói đôi mắt Minh Vương đáng sợ muốn chết, nhưng mà từ khi Minh Vương năm tuổi màu sắc đôi mắt trở lại bình thường.” Một bách tính khác lặng lẽ nói.

“Nghe nói Minh Vương không gần nữ sắc, trong phủ ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có “

“Ai dám gả cho Minh Vương, người nào trong kinh thành không biết Minh Vương tàn nhẫn vô tình, hơn nữa bên cạnh chưa từng có nữ nhân.”

Dựa vào công phu của Ám Nhất đã sớm nghe được bách tính nghị luận, sắc mặt khó coi, mặc dù sắc mặt hắn ta vốn cũng không mấy tốt, quét mắt nhìn mấy bách tính đang nói huyên thuyên, trong nháy mắt đã khiến cho tiếng nghị luận của bọn họ im bặt.

Dường như Lam Kiến Quân có chút mất tập trung, cho dù bách tính xung quanh kính yêu cũng không có nhập tâm, nếu như không phải trong Thánh chỉ muốn trực tiếp tiến cung, ông thực muốn bay vào trong phủ nhìn nữ nhi của mình.

Lam Mặc Huyền mặc một bộ quần áo trắng giống như công tử văn nhã, trong nháy mắt bắt được rất nhiều trái tim thiếu nữ, nữ tử xung quanh ném hoa về phía Lam Mặc Huyền nhiều không kể xiết, nữ nhân ném mị nhãn càng làm cho Lam Mặc Huyền có xúc động muốn chạy.

Dù sao tướng mạo Lam Mặc Huyền cũng không tầm thường, hơn nữa ôn tồn tao nhã, so với Minh Vương vô tình tàn nhẫn thì Lam Mặc Huyền thật sự là nhân tuyển hôn phu tốt nhất, tuy thân phận Phong Dực Hiên cao quý, hơn nữa võ nghệ phi phàm, liên tục thắng trận nổi tiếng thiên hạ, nhưng không có nữ nhân nào dám đến gần.

– –

Rượu hổ phách, ly rượu ngọc bích*, bình đựng rượu bằng vàng, bàn phỉ thúy, món ăn như vẽ, rượu như suối, đàn cổ rả rích, tiếng chuông leng keng. Bốn phía đại điện trang trí đóa hoa giống hình chuông, đài hoa trắng noãn, cốt sứ hơi hiện ra ánh sáng lộng lẫy, đỉnh cánh hoa là một vòng màu tím nhạt sâu cạn không đồng nhất, như nhuộm tự nhiên, đây là nơi tổ chức cung yến hôm nay.

*Chén rượu ngọc bích: hay còn gọi là cẩm thạch, ngọc thạch anh (đá thạch anh chứa sắt, màu đỏ, màu nâu hoặc màu lục sậm, không trong suốt, dùng làm vật trang sức)

images

Sảnh yến hội đã tới rất nhiều quan chức các cấp cùng thiên kim công tử mỗi nhà, nữ tử mỉm cười hàm súc, thỉnh thoảng hai ba người kết đoàn cùng nhau nói gì đó, nam tử kín đáo tâng bốc lẫn nhau, đại điện có thể nói là cảnh tượng hoà thuận vui vẻ, tốt đẹp.

Lam Kiến Quân và Lam Mặc Huyền ở bên trong điện yến hội nhận được rất nhiều tiếng chúc mừng cùng lời nói nịnh hót của quan viên, nhưng rõ ràng hai người đều có chút mất tập trung, thỉnh thoảng nhìn cửa đại điện, suy đoán vì sao gia quyến Lam gia còn chưa tới.

Một ông lão dưới sự hướng dẫn của Thái giám đi vào đại sảnh, đó là một ông lão hiền lành, đầu tóc chải vô cùng nghiêm túc, không có một chút hỗn độn. Có thể thấy rõ ràng từng sợi tóc trắng giống như tơ bạc xen lẫn trong tóc đen. Hốc mắt hơi trũng xuống, một đôi mắt nâu sâu sắc, lặng lẽ nói lên năm tháng bể dâu.

“Hà Thái phó!” 

“Hà Thái phó!” Người trong đại điện thấy người đi tới đều cung kính chào hỏi, đừng thấy Hà Thái phó không có quyền gì, nhưng ông không chỉ là lão sư của hoàng thượng mà còn là lão sư của Thái thượng hoàng, làm người thanh liêm, cương trực, môn hạ đệ tử rất nhiều, rất được hoàng thượng coi trọng.

Lam Kiến Quân nhìn thấy Hà Thái phó, vội vàng tiến lên phía trước, cung kính thi lễ bái: “Nhạc phụ đại nhân!” Lam Mặc Huyền cũng cung kính gọi: “Ông ngoại!”

Hà Thái phó nhìn Lam Kiến Quân liền nghĩ đến nữ nhi đã qua đời, lại nghĩ đến ngoại tôn nữ số khổ biến mất không biết sống chết, lão nhân nho nhã này nhất thời giận dữ xung thiên.

“Lam Tướng quân, lão phu không gánh nổi một tiếng nhạc phụ đại nhân của ngươi, Tiếu Nhiên mất sớm, lão phu chưa bao giờ trách ngươi, nhưng bây giờ Niệm Nhi mất tích nhiều năm không biết sống chết, đó là cách làm cha của ngươi!” Thanh âm của Hà Thái phó khiến cho cả đại điện đều yên tĩnh.

Thân thể Lam Kiến Quân lắc lư, run giọng hỏi: “Nhạc phụ đại nhân đang nói cái gì vậy, Niệm Nhi như thế nào sẽ mất tích nhiều năm?”

Lam Mặc Huyền cũng khiếp sợ nhìn ông ngoại mình, hy vọng đây đều là giả.

“Ngươi cho rằng lão phu sẽ lừa ngươi sao? Năm năm trước Niệm Nhi đã mất tích, ngươi lại làm bộ làm tịch như không biết chuyện!” Mắt Hà Thái phó đỏ lên, quát lớn, tôn nữ số khổ của ông không biết còn ở dương gian hay không.

Cả người Lam Kiến Quân giống như bị cố định, lúc này An di nương vừa đi vào đại điện nghe được lời Hà Thái phó nói cả người đều hoảng sợ, vội vã chạy đến trước mặt Lam Kiến Quân.

“Lão gia!” An di nương đỡ lấy Lam Kiến Quân, kinh sợ lên tiếng.

“Ngươi nói, có phải Niệm Nhi mất tích năm năm hay không! Ngươi nói đi!” Lam Kiến Quân hất cánh tay An di nương ra, vội vàng nói.

“Đương nhiên không phải, sao Tam tiểu thư có thể mất tích năm năm chứ?” An di nương giải thích.

Lam Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nữ nhi không có việc gì là tốt rồi: “Vậy Niệm Nhi đâu?” Lam Kiến Quân không thèm liếc mắt nhìn hai nữ nhi và một đứa con trai, ở trong đám người tìm kiếm.

“Lão gia, sau khi thiếp thân biết lão gia về kinh liền phái người đi đón Tam tiểu thư trở về.” An di nương lấy khăn ra lau nước mắt, lắp bắp nói: “Nhưng đang trên đường trở về lại gặp phải bọn cướp, Tam tiểu thư không may bị thương, đã mất.”

“Ngươi nói cái gì? Ngươi lập lại lần nữa!” Lam Mặc Huyền nắm lấy quần áo của An di nương, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Lão gia, đều là thiếp thân không tốt, đều là thiếp thân sai!” An di nương vô cùng áy náy nói.

“Lam Tướng quân, Niệm Nhi đã mất tích năm năm, chẳng lẽ ngươi còn tin tưởng nữ nhân này sao?” Hà Thái phó đau lòng hỏi.

Mặc dù Lam Kiến Quân là người thô lỗ, nhưng không có nghĩa ông dốt đặc cán mai. Ông tin tưởng Hà Thái phó, chỉ sợ nữ nhi mình năm năm trước đã không rõ sống chết, mà những chuyện này khẳng định không thoát được liên quan cùng nữ nhân này, rốt cuộc ông đã làm cái gì!

Lam Kiến Quân giống như già hơn rất nhiều, Lam Mặc Huyền càng tin tưởng ông ngoại, vận công chuẩn bị kết liễu An di nương, Lam Kiến Quân cũng nổi lên sát ý với bà ta.

“Ông ngoại!” Thanh âm dịu dàng du dương, chậm chạp từ cửa đại điện truyền đến, âm điệu thục nữ ôn hòa bất luận nghe vào trong tai ai, cũng sẽ vô ý thức có ấn tượng tốt với tiểu cô nương này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN