Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ - Chương 41: Giả ngu, mẹ chồng nàng dâu thành chị em dâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ


Chương 41: Giả ngu, mẹ chồng nàng dâu thành chị em dâu


Lâm Sơ Cửu là một người mạnh mẽ, thị vệ canh cửa không dám gây khó khăn lần nữa, căn bản không ngăn được Lâm Sơ Cửu. Ngay cả Thái tử không chỉ không ra oai phủ đầu được với Lâm Sơ Cửu, ngược lại đã bị lỗ nặng trên tay Lâm Sơ Cửu.

Thái Tử tức giận đến nỗi cắn răng, nhưng nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, Thái Tử chỉ có thể nhẫn. Ai khiến hiện tại Lâm Sơ Cửu đã là Tiêu Vương phi, không phải là Lâm Sơ Cửu kia mặc kệ cho hắn quát lớn cũng không phản kháng.

Sự tình Lâm Sơ Cửu ra oai ở cửa cung, rất nhanh từ thị vệ, thái giám truyền đi, người trong cung thấy thế cũng không dám tiếp tục gây khó khăn cho Lâm Sơ Cửu. Sau khi Lâm Sơ Cửu xuống xe ngựa, bọn họ lập tức nâng cỗ kiệu tới, tránh để Lâm Sơ Cửu mệt mỏi.

Lẽ ra, hôm nay Tiêu Vương gia nên đi cùng Lâm Sơ Cửu tiến cung tạ ơn, nhưng bởi vì thân thể Tiêu Vương gia không khoẻ nên không tới được, tuy nhiên trình tự vẫn không thể thiếu.

Lâm Sơ Cửu đầu tiên được cung nhân mang đi gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng thật sự không gây khó xử cho Lâm Sơ Cửu, nàng mới vừa quỳ xuống đã gọi nàng đứng lên, sau đó chỉ hỏi sự tình phát sinh ở cửa cung.

Những lời nói trong ngoài của Hoàng thượng đều thể hiện sự thân thiết, khẩu khí nói chuyện với Lâm Sơ Cửu, giống như đang lừa bịp ngốc tử, từ đầu tới cuối đều luôn dẫn dắt Lâm Sơ Cửu, sau khi nói sự tình phát sinh ngoài cung chính là sự tình của Tiêu Thiên Diệu.

Lâm Sơ Cửu biết rằng điều này có liên quan tới thanh danh lúc trước của nàng, Lâm gia đại tiểu thư điêu ngoa, tùy hứng, vô tri, lỗ mãng, là người không có đại tâm kế, không giữ được lời trong lòng.

Nếu như nàng là nguyên chủ trước kia, sợ rằng sẽ nói theo ý Hoàng thượng. Đáng tiếc, hiện tại Lâm Sơ Cửu không phải là nguyên chủ. Nếu Lâm Sơ Cửu thật sự vẫn ngốc như cũ, Tiêu Thiên Diệu sẽ không để nàng tiến cung một mình.

Rốt cuộc, hết thảy những gì Lâm Sơ Cửu làm ở trong cung, đều đại diện cho Tiêu Vương phủ, đại diện cho thể diện của Tiêu Vương phủ. Lâm Sơ Cửu phải làm và không nên làm, nên nói và không nên nói, cuối cùng người thu dọn cục diện rối rắm này, nhất định vẫn là Tiêu Thiên Diệu.

Lâm Sơ Cửu sẽ không ngốc như ý Hoàng thượng, càng không muốn để Hoàng thượng biết nàng khôn khéo. Vì thế, nàng đơn giản giả ngây giả dại cáo trạng, nói rằng thị vệ trong cung gây khó dễ với nàng, không cho nàng tiến cung, còn nói Thái Tử vô lễ, nhìn thấy nàng cũng không hành lễ, dám gọi cả tên lẫn họ của nàng, khiến nàng bị hạ nhân Tiêu Vương phủ khinh thường.

Đáng thương, Trân Châu và Mã Não lại bị trúng đạn!

Lâm Sơ Cửu nói một đống, nhưng tất cả đều là người trong cung không tốt như thế nào, vẫn không hề nhắc tới sự tình Tiêu Vương phủ. Hoàng thượng cau mày, trong lúc nhất thời cũng phân không rõ Lâm Sơ Cửu thật sự ngốc hay đang giả ngốc.

Nếu như nàng thật sự ngốc, vì sao không nói theo sự ám chỉ của hắn?

Nếu như nàng giả ngốc, vì sao có thể cáo trạng ở trước mặt hắn, không biết rằng hắn thực sự rất chán ghét bất luận sự tình gì có liên quan tới người Tiêu Vương phủ hay sao? Còn muốn trông cậy vào việc hắn sẽ xuất đầu giúp Lâm Sơ Cửu, quả thực rất buồn cười.

Lâm Sơ Cửu dường như không nhìn thấy sự bất mãn và thiếu kiên nhẫn của Hoàng thượng, trong miệng vẫn luôn nói đủ loại không tốt trong cung, hoàn toàn không có ý dừng lại.

“Hoàng thượng, trước kia ta tiến cung đều không phiền toái như vậy, hiện tại vì sao khi ta tiến cung lại nhiều chuyện như thế? Hoàng thượng, người ban hôn cho ta chẳng lẽ không tốt hay sao? Thân phận Tiêu Vương phi không phải cao hơn so với đại tiểu thư Lâm gia hay sao? Vì sao thân phận ta càng cao, ngược lại thị vệ càng quản càng nhiều? Hoàng thượng, Thái tử ra khỏi cung cũng làm người như thế hay sao? Ta thấy Thái tử dường như có thể ra khỏi cung bất cứ lúc nào. Lúc trước còn nhìn thấy Thái tử ôm muội muội ta ở Lâm gia, Hoàng thượng……”

Miệng Lâm Sơ Cửu vẫn luôn nói không hề dừng lại, sau khi oán giận trong cung xong thì oán giận Thái tử. Vẻ mặt Hoàng thượng không kiên nhẫn nữa, “Được rồi, đã gặp trẫm rồi, hiện tại các ngươi đưa Tiêu Vương phi đi gặp Hoàng hậu.”

Hoàng thượng thật sự không chịu nổi Lâm Sơ Cửu, càng không muốn lãng phí thời gian ở trên người một kẻ ngốc. Tuy nhiên, nghĩ tới Lâm Sơ Cửu ngốc nghếch ngây thơ này là Tiêu Vương phi, tâm tình Hoàng thượng cũng tốt hơn rất nhiều.

Chỉ trong vòng ngắn ngủi vài ngày sau hôn lễ, nàng đã đắc tội với nhà mẹ đẻ mình, hiện tại lại nháo với cả Thái Tử, có một thê tử ngốc nghếch luôn đắc tội với người như vậy, hoàng đệ tốt của hắn hẳn là thật sự đang rất “hạnh phúc”, nhất định sẽ cảm kích hoàng huynh tốt này của hắn.

Hoàng thượng đã đoán đúng một nửa, khi Tiêu Thiên Diệu biết được tin Lâm Sơ Cửu trả lời Hoàng thượng như thế nào từ mật thám trong tay, Tiêu Thiên Diệu xác thật rất cảm kích vì Hoàng thượng đã ban cho hắn một thê tử có đầu óc.

“Bị một nữ nhân chơi mà cũng không biết. Ngay cả bổn vương cũng không biết, hoàng đế ngươi sao có thể biết.” Khuôn mặt Tiêu Thiên Diệu hiện lên sự châm chọc, ngay sau đó lại hiện lên một nụ cười nhợt nhạt.

Lâm Sơ Cửu, xác thật là một nữ nhân thông minh, biết tiến biết lui, đáng tiếc Hoàng thượng đã ban cho hắn làm Vương phi, nếu như nàng có thân phận khác, hắn khẳng định sẽ nguyện ý dùng.

Sau khi giả ngây giả dại lừa gạt Hoàng thượng, Lâm Sơ Cửu được đưa tới Loan Phượng điện của Hoàng hậu. Lúc này, Hoàng hậu không gây khó xử cho Lâm Sơ Cửu, nàng đợi ở bên ngoài cửa điện một lát, đại cung nữ bên người hoàng hậu là Vân Trúc đã tự mình tới đón.

Trước đây, Lâm Sơ Cửu là con dâu của Hoàng hậu, thường xuyên tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, coi như cũng có quen biết với Vân Trúc. Trước kia Lâm Sơ Cửu cũng từng lấy lòng Vân Trúc, muốn nàng ấy nói tốt về mình ở trước mặt Hoàng hậu, đáng tiếc Vân Trúc không hề cảm kích, luôn lạnh nhạt với Lâm Sơ Cửu, thậm chí có chút khinh thường.

“Vân Trúc cô cô.” Lâm Sơ Cửu vẫn giống như trước đây, vui vẻ chào hỏi, Vân Trúc cũng giống như trước đây, vừa cung kính vừa xa cách hành lễ, “Nô tỳ thỉnh an Tiêu Vương phi, Hoàng hậu nương nương chờ Vương phi đã lâu. Vương phi, mời……”

Vân Trúc cúi cúi người, đưa Lâm Sơ Cửu đi về phía trong điện, lúc vào cửa còn chủ động vén mành giúp Lâm Sơ Cửu, đây đều là những đãi ngộ mà trước kia không có.

Lâm Sơ Cửu lặng lẽ cười, đương nhiên nàng ta không thể nhìn thấy. Lâm Sơ Cửu mang theo Trân Châu, đi vào trong điện.

Trong Loan Phượng điện, chỉ có Thái tử và Hoàng hậu. Hoàng hậu một thân đoan trang, trên đầu cắm trâm cửu vĩ phượng, trên mặt mang theo nụ cười nhạt đang ngồi ngay ngắn ở trên chủ vị. Mặc dù cách xa mấy chục mét, Lâm Sơ Cửu vẫn có thể cảm giác được sự uy áp của Hoàng hậu.

Thái tử đứng ở bên người Hoàng hậu, mặc dù thân thể thẳng đứng, nhưng dưới trướng Hoàng hậu, lại có vẻ giống như hạ nhân của Hoàng hậu, khiến Lâm Sơ Cửu bỗng cảm thấy hoài nghi, Thái từ thật sự là do Hoàng hậu thân sinh hay sao? Vì sao lại có sự khác biệt lớn như thế?

Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề hiện tại Lâm Sơ Cửu muốn suy xét tới. Lâm Sơ Cửu rũ mắt, chậm rãi tiến lên, trong không khí dường như có một mùi hương nhắc nhở nàng cho nàng biết, trước đó không lâu chắc hẳn đã có không ít nữ tử tới đây.

Nghĩ đến những người đó đến đây thỉnh an, nhân tiện chế giễu phi tần đã bị hoàng hậu đuổi đi. Hiện tại nàng với hoàng hậu từ mẹ chồng nàng dâu biến thành chị em dâu cũng không phải sự tình đáng giá để khoe.

Đứng yên ở trong điện, đối mặt với hoàng hậu vẻ mặt vẫn luôn hiền dịu, tươi cười trên mặt Lâm Sơ Cửu cũng “chân thành” hơn vài phần. Nàng duyên dáng hành lễ với hoàng hậu, sau đó cáo tội vì Tiêu Vương không thể đi cùng, cũng nói những lời giống như khi hành lễ với hoàng thượng, giống như một kịch bản đã được dựng sẵn.

Thời điểm này Tiêu Thiên Diệu cũng không hề hay biết, hắn lại cõng thêm một cái nồi đen giúp Lâm Sơ Cửu.

“Sơ Cửu mau đứng lên, bổn cung đã chờ ngươi từ sáng sớm, thật sự mong ngươi tới.” Hoàng hậu cũng không thua thái tử chút nào, ngấm ngầm dùng khí thế uy áp Lâm Sơ Cửu, nhưng bề ngoài vẫn rất hoà nhã, người không biết còn tưởng rằng Hoàng hậu đối xử rất tốt với Lâm Sơ Cửu.

Lâm Sơ Cửu chỉ mỉm cười ngồi xuống, không nói lời nào.

Sau khi nàng ngồi xuống, cung nữ lập tức dâng trà, hoàng hậu vui mừng nói: “Sơ Cửu mau nếm thử, đây là trà Vân Vụ ngươi yêu thích nhất. Sáng sớm bổn cung đã cho người chuẩn bị tốt, chỉ chờ ngươi đến.”

“Đa tạ nương nương.” Lâm Sơ Cửu nâng chén trà lên, đang muốn làm ra vẻ uống một ngụm trà, Hệ thống Y Sinh lại đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN