Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư - Chương 62: Cẩn thận, họa từ miệng mà ra
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư


Chương 62: Cẩn thận, họa từ miệng mà ra


“Nguyên lai, nhị thúc là muốn tốt cho ta. Ta còn tưởng rằng…… Nhị thúc muốn tiễn ta đi, muốn đẩy ta rời khỏi biệt viện, sau đó đến trong viện ta tìm thứ gì đó!”

Hoàng Nguyệt Ly ung dung thong thả nói.

Trong lòng Bạch Lưu Cảnh giật mình, “Tìm thứ gì? Ngươi nói chuyện, sao ta nghe không hiểu?”

Hoàng Nguyệt Ly cười nói: “Di? Nhị thúc, chẳng lẽ ngươi không phải đang tìm đồ hay sao? Ngày đó, Tứ muội đến biệt viện tìm ta, rõ ràng đã nói với ta, Nhị tỷ sai nàng tới, là vì muốn tìm một chiếc chìa khoá……”

Đang nói, nàng dùng một loại ánh mắt ngây thơ, nhìn Bạch Lưu Cảnh, hỏi: “Nhị thúc, các nàng nói chính là chìa khóa nha? Vì sao ta lại có chìa khóa? Các ngươi tìm nó thì có ích lợi gì?”

Tay Bạch Lưu Cảnh run lên, ánh mắt hung hăng đảo qua phu nhân Hầu gia và trên người Bạch Nhược Kỳ!

Hoàng Nguyệt Ly nói chìa khóa, tự nhiên là chìa khoá bảo khố mà Bạch Lưu Phong lưu lại!

Ca ca hắn là đệ nhất cao thủ Nam Việt Quốc, trên tay có vô số bảo vật, nghe nói ngay cả đan dược cấp 6 và huyền khí đều có một đống lớn!

Mà chìa khoá của bảo tàng đó, theo lý mà nói, chính là để lại cho Bạch Nhược Ly. Tuy nhiên, bản thân nàng hoàn toàn không biết gì về nó.

Bạch Lưu Cảnh tự nhiên muốn tìm chìa khoá này, nhưng lại sợ sẽ nhắc nhở chất nữ, khiến nàng mở bảo khố trước một bước, cho nên mỗi lần đều là hỏi rất mơ hồ và âm thầm điều tra.

Không nghĩ tới, Bạch Nhược Kỳ các nàng lại nói lỡ miệng, khiến Hoàng Nguyệt Ly biết về sự tình chìa khóa!

Quả thực là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!

Nếu hắn không chiếm được di vật của Bạch Lưu Phong, đều là do hai nữ nhân không đầu óc này làm hại!

Bạch Nhược Kỳ tại thời điểm này, trong lòng tràn đầy xấu hổ, nhanh chóng mở miệng nói: “Tam muội, ngươi nói chìa khoá gì? Ta căn bản chưa từng nói qua lời này! Cũng không biết ngươi đang chỉ cái gì. Tứ muội, nàng ấy gần đây trúng tà, hồ đồ, khẳng định là nói dối không có suy nghĩ!”

“Phải không? Nhưng, không phải ngươi vừa mới nói, Tứ muội không hề trúng tà, là do ta dùng yêu pháp, mới khiến nàng ấy trần truồng mà chạy trên phố hay sao?”

“Không…… không phải như thế. Tam muội, ngươi đã nghe lầm. Tứ muội, nàng ấy chính là hồ đồ nên lời nói đều không tính, cũng không phải là ta khiến nàng ấy phải đi đến biệt viện, ngươi nhưng đừng oan uổng người tốt!”

Bạch Nhược Kỳ tại thời điểm này, trong lòng đều đang nguyền rủa* Bạch Nhược Nghiên.

*Nguyên văn: (狗血淋头/狗血淋頭): Cẩu huyết lâm đầu; đổ máu chó lên đầu; Nghĩa đen: chửi rủa; nguyền rủa. (pour dogs blood on the head; to curse or berate sb) {Dịch: Emily Ton}

Bàn bạc với nàng ấy một việc nhỏ cũng làm không xong, còn lỡ miệng nói đến sự tình chìa khóa!

Bây giờ phụ thân đã biết, còn chưa biết sẽ tức giận như thế nào đâu! Thật sự là bị nàng ấy kéo xuống liên luỵ theo!

Hoàng Nguyệt Ly nói: “Vậy có thể xem như ta nghe lầm đi! Một khi đã như vậy, Nhị tỷ đã thừa nhận oan uổng ta sao? Sự tình Tứ muội trần truồng, là do nàng ấy có bệnh, không liên quan gì tới ta? Sự tình ta dùng yêu pháp, cũng là giả dối vô căn cứ?”

Theo trình tự này, chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy.

Cho nên, Bạch Nhược Kỳ đành phải nói: “…… Đúng, là ta trách oan Tam muội!”

Hoàng Nguyệt Ly khẽ cười nói: “Nhị tỷ, ngươi chính là tiểu thư con vợ cả Võ Uy Hầu phủ, sao có thể tùy tiện vu khống người khác? Về sau nhưng đừng lại đi nói bậy! Nhìn xem trên mặt ngươi bị người đánh thành như vậy, nói không chừng họa chính là từ miệng mà ra! Bằng không lần sau bị đánh sẽ còn thảm hại hơn, ta có thể làm gì?”

“Ngươi……”

Bạch Nhược Kỳ thiếu chút nữa là cắn vỡ hàm răng!

Nàng ta bị đánh, cùng với Bạch Nhược Nghiên trần truồng, hai việc này, rõ ràng chính là do Hoàng Nguyệt Ly làm ra.

Nhưng, nàng cố tình bắt được nhược điểm của nàng ta, bức nàng ta thừa nhận đây là do nàng ta đã bôi nhọ nàng!

T iểu tiện nhân  này  không chỉ  đặt mình tránh ra khỏi mớ hỗn độn, còn nói  những lời mỉa mai như vậy,  đây  không phải  là đang  chỉ  thẳng vào  mũi  nàng mà  mắng “Xứng đáng”, “Tìm đánh”  hay  sao?

Hơn nữa,  nàng  không thể nói được lời nào để  phản bác!

Không có gì đáng tức giận hơn điều này!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN