Nữ Phụ Thành Nữ Vương
Chương 7: Trở về nơi sinh ra thù hận
“ Hù! Hù” đấy là tiếng của một chiếc trực thăng vừa đáp xuống sân trước của một biệt thự được ngăn cách với thành phố bởi một vườn hoa bỉ ngạn màu đỏ rực, khiến không khí xung quanh như chốn địa ngục hoang đường, lạnh lẽo vô cùng.
Cánh cửa chiếc trực thăng mở ra, người ngồi trên ghế láy bước xuống, cởi bỏ mũ bảo hiểm ra, một mái tóc màu trắng bạch kim tung bay theo gió, đung đưa từng nhịp theo những cánh hoa bỉ ngạn mới vừa bị gió thổi qua.
– Chào mừng tiểu thư về nhà_ một giọng nói kính trọng của một người đàn ông khoảng chừng 50 vang lên.
– Cho người mang hành lí vào phòng tôi_ cô lạnh lùng trả lời, rồi bước vào căn biệt thự màu trắng kem to như lâu đài, nổi bật giữa cánh đồng màu đỏ của hoa bỉ ngạn.
Mở cửa ra, cô liếc mắt quan sát căn phòng của mình rồi tỏ vẻ hài lòng, chủ đạo của căn phòng gồm hai màu trắng và đen, diện tích khá lớn, cửa sổ được hướng ra cánh đồng hoa.
Ngồi trên chiếc ghế của bàn làm việc, cô lấy điện thoại ra và điện cho một ai đó:
– Chào Băng Tuệ, hiếm khi thấy cậu điện cho tớ nha, mới không gặp mấy tuần mà nhớ tớ rồi hả?_ giọng nói thánh thót, vui vẻ của một người con trai bên đầu dây bên kia.
– Dạo này, dịch bệnh ảo tưởng sức mạnh hơi bị phong phú nha_ Cô cởi bỏ nét lạnh lùng, mang chút vui tươi trả lời.
– Hihi! Có vẻ vậy… cậu điện cho tớ có việc gì không hay thật sự nhớ ai kia?_ người con trai.
– Thành lập bang, cậu là bang phó._ Cô bắt đầu uy nghiêm trở lại dáng vẻ lạnh hùng hằng ngày.
– Ok mà bang tên gì?_ người kia.
– Angel Lycoris._ Băng Tuệ.
– Thiên thần hoa bỉ ngạn ư? Tên đẹp đấy… giờ cậu đang ở đâu thế?_ người kia.
– Nam cực_ Băng Tuệ, ( sachi: chị nói dối không chớp mắt luôn kìa)
– Vậy mai tớ bay qua liền_ người kia.
– Cậu lo cho cái tập đoàn nhà cậu đi, tớ cấm cậu đến_ Cô thở dài trả lời.
– Băng Tuệ, cậu bỏ rơi tớ_ người kia run run, tỏa vẻ muốn khóc.
– Chấm hết_ nói rồi, cô gác máy, vì đơn giản là cô chẳng muốn nghe cái giọng cún con của ai kia lãi nhãi bên tay a.
Cô bắt đầu mở màn hình 3D lên để xử lí công việc thì chuông điện thoại lại reo lên:
– Tớ nói là chấm hết, cậu không nghe à?_ Cô tức giận quát vì nghỉ người kia điện thoại năn nỉ cô.
– Tuệ nhi, con lại ăn hiếp Gia Minh à?_ Hoàng Lăng nghe con gái nạt, thầm đoán được tình hình.
– Ơ ba à? Con tưởng Minh điện_ Cô nũng nịu trả lời, đúng chuẩn một đứa con gái lẽo nhẽo bên cạnh các ông bố.
– Ừm, con sao rồi khỏe không? Nhớ ăn uống đầy đủ đấy, ba đã dặn quản gia rồi._ Ông cưng chìu, trả lời cô.
– Con bị ba hỏi thăm quá đến nổi phát sốt rồi đây, hiện tại đang trong bệnh viện với tình trạng khẩn cấp_ Băng Tuệ.
– Vậy thôi tôi mặc kệ cô._ Ông giả giọng hơi buồn.
– Thôi ba ba yêu dấu, con xin lỗi mà._ Cô phùng má.
– Cô nương ơi yêu tôi được rồi chớ đừng có dấu._ Ông dở khóc dở cười với cô con gái này, mà không biết tự bao giờ Hoàng Băng Tuệ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ông, ông yêu thương cô bằng cả tính mạng của mình, thà đánh đổi tất cả cũng không muốn mất cô.
– Ba điện con chỉ hỏi thăm thôi sao? Có việc gì nữa không?_ Băng Tuệ.
– Ba định hỏi con về kế hoạch trả thù, nó sao rồi?_ Hoàng Lăng.
– Ba yên tâm, cuộc chơi vẫn cứ tiếp diễn tốt đẹp, lần này con sẽ làm diễn viên còn ba cứ thoải mái làm người xem phim nha._ Băng Tuệ.
– Ừm được thôi, ba sẽ mong chờ thành quả của con, tạm biệt con gái._ Hoàng Lăng.
– Tạm biệt ba ba._ cô gác máy, khuôn mặt lại hiện lên vẻ lãnh khóc, lạnh lùng khó tả.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Băng Tuệ lao đầu công việc mãi cho đến 2 h sáng cô mới chợp mắt.
(Sachi: các đọc giả thân mến, Sa không thích kiểu đụng độ trong trung tâm mua sắm tí nào, vì nếu vậy sẽ bị trùng ý tưởng í nên Sa sẽ cho sự việc diễn ra ở nơi khác nha… Sa cũng đọc nhiều truyện teen rồi, đa số các truyện luôn bị giống ý tưởng nên mình cảm thấy mất hay… nên mọi chi tiết mình sẽ thay đổi theo trí tưởng tượng của mình)
Ánh nắng gõ cữa, chiếu gọi vào khuôn mặt của một thiên thần đang ngủ, cô vươn vai, ngái ngủ, ngáp ngắn ngáp dài rồi đi làm VSCN, dùng bữa sáng xong, cô chán nản quá đâm ra muốn đi đó cho giải tỏa tâm trí, với lấy một bộ mặt nạ da người ưa nhìn cùng một bộ tóc giả màu đen tuyền mượt mà, cô loại đi tất cả các mẫu xe nổi tiếng, rồi chọn một chiếc xe đạp địa hình màu trắng mà lao nhanh đến trung tâm giải trí Hoàng gia ( sachi: đi chơi sẵn xem tình hình kinh doanh nhà mình luôn hả chế? Băng Tuệ: đi chơi thui cưng à Sachi: nhớ mua quà cho em nhé Băng Tuệ: mua cho em vé vào trại tâm thần Sachi:…)
Bước vào cổng trung tâm, cô thu hút một số người với ngoại hình teen tắn của mình, áo pull đen hơi rộng có cánh dơi, phía trước là chữ my friends, kết hợp với váy gấp xếp màu trắng ngang đầu gối trông rất cách điệu. Chân mang giầy bata cổ cao, tóc đen giả thắt xương cá và được phủ bởi một chiếc nón kết màu trắng có ren vàng và mang balo phía sau. Tóm lại cô lúc này nhìn rất năng động và dễ thương ( Sachi: 32 tuổi có còn trẻ đâu mà làm quá thế… Băng Tuệ: ngoại hình ta mới 18 thôi cưng… Sachi: hừ).
Như cố gắng hưởng hết sức sống của tuổi trẻ, cô lao nhao từ tiệm này đến tiệm khác, chơi đủ thứ trò mạo hiểm, gom hết đống hàng vặt của tiệm bắn súng và ném phi tiêu. Cô nhanh xử hết đồ ăn thức uống rồi tiếp tục đi dạo, bỗng cô thấy có một đứa bé gái tầm 10 tuổi đang níu áo một người phụ nữ trung niên mà khóc lóc:
– Mẹ ơi, con muốn con gấu bông đó._ Cô bé mếu máo năn nỉ.
– Nhưng cái đó là quà trò chơi, không mua được đâu con. _ Người phụ vỗ vai đứa bé, nói nhẹ nhàng.
– Em gái, nếu em muốn chị lấy cho em._ Không biết từ đâu, cô chạy đến nhìn đứa bé nở nụ cười nói.
– Chị nói thật không?_ Cô bé vui vẻ hỏi.
– Đương nhiên rồi, chị sẽ lấy cho em._ Cô vẹo má nó.
– Cô gái, xin lỗi đã làm phiền cô nhưng…_ người phụ nữ trung niên ngượng ngạo trả lời.
– Không sao đâu, em gái dễ thương như vậy, cháu muốn tặng em mà.
Nói rồi, cô đi tới gian hàng đó, thật ra đó là gian hàng ném bóng, luật chơi là phải ném 15 quả vào các ô có trị giá như 10 30 50 và 100 nhưng muốn lấy được con gấu bông thì cần phải đạt 1300 điểm.
– Ông chủ, cháu mua một vé._ Băng Tuệ và một người người con gái khác đồng thanh.
Nghe giọng nói quen quen, cô quay nhìn, chân mày nhíu lại nhìn người con gái ấy, cô nghĩ thầm: “ An Thần Hạ sao gặp sớm thế?, tôi vẫn chưa muốn gặp quỷ a”. Ngược lại Ả cũng đánh giá Băng Tuệ “ Mặt cũng ưa nhìn, nhưng khí chất của cô ta sao lại cao như vậy?”. Rồi từ xa, mọi người xung quanh bắt đầu nhốn nháo cả lên bởi sự xuất hiện của năm chàng trai chuẩn max soái ca. Tư Phong, Hàn Quân, Kenji, Trương Dương và Thừa Thiên vênh váo bước đi trong bao nhiêu con mắt trái tim đang hướng về họ ( Sachi: làm biếng miêu tả quần áo lắm, tóm lại ai cũng rất đập troai).
– Hạ nhi, em làm gì ở đây vậy?_ Thừa Thiên hỏi.
– Em muốn con gấu bông đó_ Vừa nói ả vừa chỉ tay lên con gấu bông mà Băng Tuệ muốn lấy. Cô bé 10 tuổi kia nghe vậy thì nháo lên:
– Chị xinh đẹp sẽ lấy cho em nên nó là của em_ Cô bé.
– Em gái à, đó là phần thưởng của trò chơi, nên ai thắng thì được lấy nhé_ Ả ích kỉ trả lời.
Cô bé nghe vậy thoát khỏi người phụ nữ trung niên, chạy đến lắc lắc cánh tay của Băng Tuệ:
– Chị ơi, chị sẽ lấy cho em phải không?_Cô bé.
– Tức nhiên rồi._ Băng Tuệ trả lời bằng một giọng sát khí vô cùng, nãy giờ cô chính là muốn xé xác 6 con người ấy ra, chỉ liếc bọn họ một cái thôi mà đã muốn nôn rồi. “Muốn lấy đi thứ mà Hoàng Băng Tuệ đã nhắm vào thì cơ hội là 0 %” cô nghĩ.
Lúc này, 5 chàng trai mới đưa mắt quan sát cô, và suy nghỉ chung của 5 người là “ Cô ta là ai? Sau lại có khí chất ngạo nghễ như thế?”. Băng Tuệ bỗng thấy mình đã thể hiện quá nên cô rút lại nét lạnh lùng, mà bắt đầu bọc một lớp tươi vui khác.
Thần Hạ thấy tức giận vì năm người tình của cô lại đi quan sát một cô gái xa lạ như vậy? Ả lên tiếng:
– Hàn Quân, anh lấy nó cho em nha._ ả phùng má ra vẻ dễ thương, lắc cánh tay Hàn Quân.
Không cưỡng lại được, Hàn Quân lấy tay véo má ả, nỡ nụ cười hại nước hại dân:
– Okay, anh sẽ lấy cho Hạ nhi a.
Băng Tuệ đứng đấy, bị cho ăn một cục bơ to, không khỏi nhìn hai người đó bằng ánh mắt khinh thường, chán ghét. Nhưng cô lại không biết rằng đang có 4 đôi đồng tử khác quan sát chăm chăm vào cô, lộ một chút kinh ngạc.
Băng Tuệ và Hàn Quân tiến tới khung bóng để chuẩn bị, từ vị trí ném tới ô điểm cách nhau khoảng 2m ( Sachi: ít quá nhỉ). Hàn Quân nãy giờ có chút hụt hẩn vì cô không thèm nhìn hắn một cái khiến hắn nghỉ thầm: “ sắc đẹp của mình bị lão hóa sao? Hay cô ta không có mắt chiêm ngưỡng?” (Sachi: anh à đừng ném bom nhiều quá!).
– Cô kia, chịu thua sớm đi_ Hàn Quân đùa cợt có chút kêu ngạo nói.
Băng Tuệ bỗng tỏa sát khí, cô đã không muốn lộ ra a… nhưng mấy thằng cún này cứ đụng chạm đến cô mãi thế. Kenji lùi ra sau một bước, nói nhỏ với Thừa Thiên:
– Tao không ngờ lại còn có một tảng băng hơn hai tảng băng di động nhà ta_ Kenji.
– Tao đồng tình với mày.
– Mời cậu con trai chơi trước_ ông chủ gian hàng nói.
Hàn Quân cầm một trái bóng trên tay, nhắm chuẩn rồi ném đi:
– Wow, một trăm điểm đầu tiên.
Mọi người xung quanh cũng kinh ngạc vỗ tay ầm ỉ, sau một hồi:
– Xin chúc mừng cậu đạt được 1350 điểm, cũng chính là điểm cao nhất từ đó đến giờ có người đạt được_ ông chủ.
– Woa, anh Quân, anh giỏi quá!_ Ả toan chạy lên ôm lấy cánh tay Hàn Quân.
Còn ở dưới Thừa Thiên khoanh tay, mặt không tí cảm xúc:
– Có nhiêu đâu, bình thường.
Hàn Quân nghe được, mắt hiện lên tia sắt bén:
– Mày có ngon thắng được tao.
– Hên xui mày ơi._Thừa Thiên dở khóc trả lời.
– Bày đặt hả anh bạn_ Hàn Quân.
– Mày hôm nay chảnh “ cún” quá Quân à_ Thừa Thiên không chịu thua, cãi lại.
– Mày…
– Hai cậu bạn đây muốn trao đổi tình cảm thì phiền về nhà, ở đây là nơi công cộng, đừng quá thể hiện để rồi bị phỉ bán về giới tính_ Băng Tuệ thấy chướng mắt, nên vội ngắt lời Hàn Quân.
Hai nhân vật chính mặt đen lại, cái gì mà trao đổi với tình cảm, ngoại trừ Thần Hạ là con gái ra không ai dám nói móc họ như thế a ( Sachi: sau này sẽ có mấy anh ạ)
Băng Tuệ lơ đễnh họ, tiến tới vị trí ném bóng, mỗi tay lấy một quả, cô hít nhẹ một hơi rồi ném lần lượt mỗi quả:
– Wow, mỗi trái 100 điểm_ ông chủ bán hàng reo lên. Mọi người xung quanh thì vổ tay nồng nhiệt, cô bé mười tuổi hét lên:
– Chị xinh đẹp là giỏi nhất.
– 100 điểm nữa…100 điểm tiếp theo… Wow 13 trái liên tiếp đều vào 100 điểm, hiện giờ đã đạt được 1300 điểm_ ông chủ hàng nể phục thông báo, nhưng ông lại không biết rằng, trong quá trình ném, Băng Tuệ đã tưởng tượng cái ô điểm 100 là bản mặt của 6 người bọn họ, nên cô cứ nhắm thẳng mà ném.( Sachi: tiệc chiêu ném bóng mới: hãy tưởng tượng ra bản mặt người mà bạn ghét rồi cứ ném, cứ chọi cho nó bầm dập)
Mọi người xung quanh không ngừng la hét, cổ vũ cho cô, Thần Hạ nhìn cô có chút ghen tị và chán ghét. Còn năm soái ca thì há mồm, ngạc nhiên vô đối, Kenji nói thầm cho 4 người họ nghe:
– Quả thật rất lợi hại nha._ Kenji
– Cô ta ném cả hai ta, có khi còn không thèm nhìn vào ô điểm nữa đấy chúng bây_ Trương Dương.
– Dương à, mày đang nói á hả? Tao tưởng tảng băng như mày không quan tâm tới mấy vụ này chứ? Hay mày quên cúng cô hồn cho nên nó ám phải mày_ Thừa Thiên đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Dương.
– Thiên, mày nói chỉ phải đấy? Mà còn tảng băng kia có nhận xét gì không?_ Kenji quay sang nhìn Tư Phong, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, vì ánh mắt của Tư Phong đang dán chặt vào từng nhất cửa nhất động của cô.
– Wao, 1500 điểm, quá đỉnh_ ông chủ gian hàng hét lên phá bỏ cuộc trò chuyện của các anh soái.
Xung quanh không ngừng những tiếng vỗ tay reo lên, ông chủ lấy con gấu to đùng xuống đưa cho Băng Tuệ, rồi cô bé bỗng chạy lên kế bên cô:
– Chị xinh đẹp, chị giỏi quá, anh đẹp trai kia vậy mà thua chị kìa_ Cô bé ôm lấy con gấu bông, nói với vẻ ngây thơ vô tội, nhưng lại khiến Hàn Quân đen mặt lại, nói anh thua một đứa con gái ư? Anh đường đường là một bang chủ cơ mà… Why? Why?…
Thần Hạ thấy Hàn Quân im lặng, ả đi đến vỗ vai cô bé:
– Do chị ấy hên thôi em à, anh ấy vốn rất giỏi đó._ Ả kết thúc câu nói của mình thì bỗng xung quanh không khí bỗng nhưng trầm lại, không khỏi khiến người ta lạnh sống lưng. Thừa Thiên run lên một cái:
– Phong, Dương hai mày đang tỏa sát khí ấy à?_ Thừa Thiên nhíu mày hỏi.
Nhưng đáp lại sự trả lời của anh chỉ thấy hai người im lặng không trả lời.
(Sachi: Chị Tuệ đang mới là thủ phạm đấy anh ạ.)
Hoàng Băng Tuệ cô sống trên này đều do chính thực lực làm nên tất cả, giờ nói cô do may mắn mà thắng khác gì sỉ nhục khả năng của cô. Đôi mắt xanh thẩm sắt lên tia lạnh lẽo, cô nhìn Thần Hạ với ánh mắt kinh miệt, rồi bước qua ả với một câu nói mang nhiều ác ý:
– Đúng vậy nha… hôm nay cậu bạn trai này quá xui xẻo mới gặp phải tôi, còn cô bạn gái này thì quá may mắn khi được ông trời bang cho bộ mặt dày như vậy_ Cô vẫn vừa đi vừa nói. Mọi người xung quanh hiểu được câu nói của cô thì lấy tay che miệng cười thầm, Thần Hạ thì mặt đỏ như quả gấc, tóm lại bây giờ ả chỉ muốn kiếm một cái lỗ để chui vào chốn thôi. Hàn Quân bắt đầu nóng giận, tay anh nắm thành đắm, quay lại nhìn bóng lưng của cô gọi lớn:
– Cô kia, cô có biết tôi là ai không?_ Hàn Quân.
Băng Tuệ nghe Hàn Quân gọi, cô không thèm quay mặt lại, mắt hiện lên tia chết người:
– Cậu bạn đây không phải là bạn trai của cô gái mặt dày kia sao? Đúng là cặp đôi hoàn cảnh có khác, mặt ai cũng dày như nhau, làm tôi nghen tị quá._ Băng Tuệ.
Nói rồi cô vẫy tay không lời từ biệt mà chạy đi mất, Hàn Quân trầm mặt, trong đầu đang suy nghĩ: “cách ăn nói đó, ánh mắt đó hình như mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ?”. Kenji thấy Hàn Quân mãi nhìn theo bóng lưng của Băng Tuệ, anh đi đến vỗ vai:
– Hôm nay, Kan nhà ta nhục mặt quá, thua một đứa con gái xa lạ lại bị ăn hành miễn phí, quá lời_ Kenji làm vẻ ngây thơ nói, 2 tảng băng kia thì cười thầm trong lòng, Thừa Thiên thì không nhịn được cười lớn như được gắn loa trên miệng. Riêng An Thần Hạ thì lửa sôi đang trong mình hùng hụt, thề khắc mãi bóng hình người con gái kia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!