Nữ Phụ Thành Nữ Vương - Chương 28: Cuộc khiêu chiến có một không hai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Nữ Phụ Thành Nữ Vương


Chương 28: Cuộc khiêu chiến có một không hai


Tâm tình của người ba:

Tôi là Diệp Lăng là một người đàn ông vô dụng, tôi không thể bảo vệ hai đứa con mình cùng người vợ thân yêu khiến họ phải rời xa cuộc sống này. Nhưng cũng nhờ có Hoàng Băng Tuệ, một cô gái đến từ thế giới thật đã cho tôi thêm nghị lực sống, cô bé nhập hồn vào thân xác con gái tôi là Diệp Băng Tuệ thay nó trả thù những người đã từng làm tổn hại đến Diệp gia… mặc dù như vậy nhưng tôi cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì. Vì ngay từ khi con bé kể hết mọi chuyện cho tôi nghe và gọi một tiếng “ba” thì không biết tự bao giờ tôi đã ích kỉ xem con bé như là con ruột của mình. Và tức nhiên không một người ba nào muốn con của họ phải đối đầu với nguy hiểm… tôi biết con bé rất thông minh và tài giỏi, nhưng trong lúc này tôi nhận định rằng con bé ngu ngốc hơn tất cả ai. Ngu ngốc đến nổi xây nên một kế hoạch trả thù hoàn hảo mà hận thù không phải của nó, nó làm như vậy là vì cái gì? Vì nó đang sống nhờ thân thể của con gái tôi sao? Tôi vốn không cần nó làm như thế? Tôi chỉ cần hai chúng tôi có thể sống vui vẻ dưới một gia đình hạnh phúc là đủ rồi… mãi mãi như thế, đứa con gái họ Hoàng của tôi.

Mặt trời cũng dần dần ngả bóng, thời gian sắp xếp khiêu chiến cũng đã gần tới, Băng Tuệ cùng Sting đi xuống lầu để nhanh đến địa điểm mà bang Angel đã xác định thì bắt gặp bóng dáng hao gầy của Hoàng Lăng đang ngồi ở ghế sofa, đặc biệt là đôi mắt đượm buồn cùng lo lắng của ông đã làm cho Băng Tuệ chú ý, cô biết ông đang nghĩ gì.

– Bác Lăng, con và Băng Tuệ đi đây._ Sting lễ phép nói rồi hối thúc cô:

– Chúng ta đi thôi.

– Khoan đã._ Ông bỗng đứng bật dậy, gọi lớn.

– Ba… chúng con sẽ không sao đâu._ Cô quay lại nhìn ông với khuôn mặt dịu dàng.

– Tuệ nhi… con có thể dừng lại mọi việc được không?_ Ông đi đến, nhẹ ôm cô vào lòng, giọng nói ấm áp mang đầy tình yêu thương của một người cha dành cho con mình.

– Không thể… ván cờ của con sắp kết thúc rồi. Con xin lỗi._ Cô đứng im người, lạnh giọng nói. 

– Ta không muốn con đi, lỡ…

– Sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, ba không tin tưởng con ư?_ Cô vội ngắt ngay lời ông.

– Bác Lăng, mọi chuyện sẽ ổn thôi, bác đừng quá lo lắng._ Sting khuyên nhủ ông.

Nghe lời cô và cậu nói, ông cũng có chút nhẹ lòng nhưng sự lo lắng vẫn cứ ngày một tăng lên, ông hạ tay xuống, đẩy vai cô ra, dịu dàng nói:

– Sau ngày hôm nay… ta muốn tất cả chúng ta sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.

– Tất nhiên rồi… con hứa._ Tâm trạng cô lúc này cũng chẳng thể bình tĩnh được nữa, người đàn ông trước mặt cô tuy chẳng có quan hệ ruột thịt gì nhưng cô đã xem ông ấy là ba mình rồi, và đó là một mối tình cảm thiêng liêng nhất trong tất cả những mối quan hệ giữa con người với con người… tình phụ tử.

– Được rồi hai đứa đi đi… nhớ cảnh giác.

Cô không nói gì nữa… lặng lẽ đi ngay, Sting thì chậm rãi theo sau, cho đến khi cô đã khuất bóng thì ông mới nói vọng với Sting:

– Hãy bảo vệ nó.

– Bác yên tâm… cho dù hi sinh cả tính mạng con cũng đưa Băng Tuệ an toàn trở về.

“ Hù! Hù!”_ Tiếng gió đập vào của kính xe nghe thật khó chịu, ánh nắng mặt trời đã không còn gay gắt nữa mà dịu dàng phản phất lên những hàng cây ven đường, không khí thật yên tĩnh.

– Sara… cho 20 vệ sĩ đến biệt thự nhà tôi._ Cô cẩn thận nhắc nhở cô thư kí kia qua điện thoại.

– “ ừm… chị sẽ làm ngay”._ Giọng nói bên kia vang lại.

– Cậu không yên tâm về bác ấy?_ Sting châm chú lái xe, mắt thỉnh thoảng nhìn sang cô.

– Ừ.

– Bác ấy rất lo lắng cho cậu.

– Tớ biết điều đó._ Cô ngã người ra sau chiếc ghế, gương mặt vẫn bình thường như mọi ngày và chẳng có một chút căng thẳng. Bỗng chuông điện thoại lại reo lên:

– ‘…’

– Xử hết, rồi lập mai phục ở đó._ Cô nói khẽ.

– ‘…’

– Có chuyện gì?_ Sting nghi vấn hỏi.

– Tớ sắp 25 người bắn tỉa mai phục ở tầng cao nhất của khu công nghiệp, nào ngờ người của bang Angel cũng ở đó trực sẵn._ Băng Tuệ.

– Chỉ vậy thôi thì chúng ta có thật sự thắng không?_ Đôi đồng tử của Sting thu lại, dù Băng Tuệ đã nói là cô không có lên kế hoạch gì cho cuộc chiến cả ngoại trừ sắp xếp đội bắn tỉa, nhưng theo cậu nghĩ cô không phải dạng khinh địch, xem thường đối phương, chắc chắn Băng Tuệ vẫn còn một vũ khí bí mật nào đó nên cô mới dám tự tin như vậy… liệu suy nghĩ của Sting có đúng không?

– Không phải hôm qua tớ đã thừa nhận với cậu là 90% chúng ta sẽ thua sao?

– Tớ biết cậu không đơn giản như vậy, cậu có con dao thứ hai.

Nghe cậu nói thế, tầm mắt hờ hững của cô rơi dần vào gương mặt tà mị kia, cô biết cậu rất thông minh, cũng thích chơi xỏ người khác chỉ là khi đi bên cạnh cô nên luôn ỷ vào Băng Tuệ, nếu như có thể một mình tự sức thì Sting chắc hẳn phải là một hòn ngọc quý, không thua kém ai.

– Cậu muốn biết con dao đó là gì?_ Băng Tuệ.

– Không… nhưng cậu có thể cho tớ gợi ý. Vì tớ bây giờ cũng gần giống cậu rồi… thích cái cảm giác bí ẩn mà thú vị.

Cô giật giật khóe môi, có lẽ cô đã dạy hư trẻ nhỏ rồi:

– Nó là thứ mà không ai cản lại được.

– Không cản được? Một gợi ý hóc búa đây._ Sting một tay lái xe, tay còn lại đưa lên sờ cầm, suy tư suy nghĩ như mấy vị thám tử trong phim ảnh.

– Tóm lại, hôm nay, chúng ta nói nhiều một chút, càng sôi nổi càng tốt.

– Được… tớ hi vọng sẽ cùng cậu quậy hết sức lực._ Sting mỉm cười phóng khoáng.

– Không ngại._ Cô đưa ánh mắt hiếu kì nhìn cậu, cái con người này lúc mới quen trông rất thận trọng cơ mà, nhưng có lẽ tiếp xúc nhiều với cô quá nên dẫn đến thói ngạo mạng tăng lên cũng không ít a.

– Băng Tuệ…_ Giọng Sting bỗng nhiên trầm xuống.

– Sao?_ Cô nhận ra được sự khác biệt đó, liền hỏi ngay có chuyện gì.

– Mong rằng… mọi thứ sẽ tốt đẹp.

– Cậu đang bi quan?

– Tớ thật sự chưa nghĩ đến việc, nếu chúng ta thất bại trong trận chiến này thì sẽ ra sao nữa?_ Không phải nói là cậu không tin thực lực của cô nhưng thắng thua là chuyện nằm ở tương lai, nhóm Thần Hạ cũng không phải nhân vật tầm thường nên cậu có chút lo lắng là điều không tránh khỏi.

– Thì chết chứ sao?_ Cô thẳng thừng nói, đôi mắt từ từ khép lại như khi ngủ.

– “ Chết”… cậu nói nghe dễ dàng làm sao?… Chết rồi sẽ không tận hưởng được cuộc sống này, chết rồi sẽ không biết phương hệ phát triển như thế nào? Chết rồi… tớ sẽ mãi không nhìn thấy cậu.

– Thì qua kiếp sau gặp lại nhau._ Cô bật cười trước câu nói sến như mật của cậu.

– Trong tiểu thuyết nói: qua kiếp sau sẽ không nhớ gì về kiếp trước nữa… lúc đó cậu cũng có nhớ gì tớ đâu._ Sting bĩu môi, khuôn mặt không cam tâm.

– Nhưng riêng với Hoàng Băng Tuệ này thì khác, cho dù cậu có biến thành tro tớ cũng sẽ nhận ra._ Cô nói.

Một cuộc gọi điện bí ẩn:

– Ừ… bắt đầu hành động, nếu có vật cản gì thì lập tức xử ngay._ Thanh âm lạnh lẽo kia vang lên.

– Dạ… rỏ.

– Kết quả còn chưa phân định rỏ, Hoàng Băng Tuệ… người thắng sẽ không bao giờ là cô được? Tôi dám chắc điều đó.

Địa điểm được chọn để diễn ra trận đấu là bãi đất trống ở gần khu công nghiệp bị bỏ hoang, lại thêm xung quanh không có dân cư sinh sống nên đây đúng là một nơi lí tưởng để cho người ta thỏa sức bắn đạn a.

Sting dừng xe tại một bãi sỏi đá rồi lần lượt cùng cô ung dung bước ra ngoài, hôm nay hai người đều mặc áo khoát da màu bạc, bên trong là chiếc áo thun màu xám bóng nhẫn tựa như một lớp cao su kết hợp với chiếc quần đen có vẻ cùng chất liệu với hai chiếc áo kia, đôi giày thể thao và chiếc nón kết sành điệu. Tóm lại nhìn cứ như mặc đồ đôi.

Bước qua hàng cỏ rậm rạp, trước mắt hai người hiện ra một bãi đất trống hoang sơ nhưng điều đặc biệt phải khiến đôi đồng tử xanh thẩm của cô nheo lại là: sáu người bọn họ đang ngồi xung quanh một cái bàn gỗ được chạm khắc tinh tế, vẻ mặt ai cũng sáng lạng, vui vẻ nhưng quanh bàn vẫn còn hai chiếc ghế trống, khỏi nói cũng biết đó chính là vị trí của cô và cậu. Phía sau bọn họ còn có một cô gái khác, gương mặt ưa nhìn và dáng cao gầy, chỉ có ánh mắt của cô ta hiện lên sát khí trông lạnh lẽo vô cùng.

– Người đứng phía sau là Rony, cô ta là người Ran ( An Thần Hạ) tin tưởng nhất trong bang._ Sun ( Sting) nói nhỏ vào tai cô.

– Cẩn thận với cô ta… thêm nữa số người của bang Angel có bao nhiêu?._ Cô.

– Hơn hai trăm người một chút.

Kết thúc cuộc đối thoại ngắn ngủi, hai người tiến tới cạnh bàn ngồi xuống, liền nhận được nụ cười thân thiện của Ran:

– Hoàng Băng Tuệ, không ngờ cô lại là Lycoris Ice._ Ran giã tạo đưa ra bộ mặt bất ngờ, tỏ vẻ như mới biết thân phận của Ice, rồi lại chuyển tầm mắt sang nhìn cậu con trai bên cạnh, hừ lạnh:

– Bang phó Sun đây sao? Lúc trước cậu diễn cũng khá tốt đấy!

– Diễn tốt? Nhưng không phải thân phận của tôi đã bị mọi người phát hiện trước rồi sao? Cũng không cần khích lệ tôi như thế… lúc đầu còn định mang mặt nạ đến đây nhưng dù gì cũng vô ích nhỉ?_ Sun dựa người vào thành ghế, giở giọng đểu giống như ai kia.

– Sun, cậu nên biết rằng chúng ta “rất rất” vinh hạnh khi được toàn thể những bang chủ ở đây đón tiếp đấy, tớ nói đúng không?_ Cô quét mắt nhìn sơ qua nét mặt bọn họ, rồi thầm đánh giá tình hình xung quanh: bãi đất trống không một bóng người nào ngoài bọn họ, chỉ thấy tại ranh giới của lề đường là những chiếc xe hàng to lớn, số người mai phục ở khu công nghiệp không nhiều nên chắc số lượng còn lại đang trốn trong xe chờ lệnh của bang chủ. 

– Cậu nói đúng nhỉ… nhưng chỉ sợ mạng chúng ta khó giữ._ Sun nhếch môi khiêu khích cô, tựa như muốn nói: “ Giao tiếp của tớ nhờ cậu mà đang lên một đẳng cấp cao đấy”. Nói thẳng ra là học từ cô cách nói chuyện âm hiểm như thế.

– Haha… không phải khó giữ mà là không thể giữ được._ Kan ( Quân) vắt chéo một chân, giọng cười ngạo nghễ vang lên.

– Kan… mày đừng dọa cho người ta sợ chứ? Trận chiến vẫn chưa chính thức mà._ Koke ( Kenji).

– Hừ… người ta là Hoàng chủ tịch, Bang chủ bang Angel Lycoris đó… chẳng lẽ chỉ vì một câu nói của tao mà bị kích động tinh thần chiến đấu?_ Kan.

– Ice, cô thấy ý kiến vừa rồi thế nào?_ Ken ( Thừa Thiên) vui vẻ hỏi.

– Cũng không tệ… nhưng có lẽ mọi người đã đề cao tôi quá rồi. Lỡ đâu mạng không thể giữ, lại là mạng của các người._ Cô khiêm tốn từ chối lời khen của Kan.

– Haha… lần này tới lượt cậu dọa người khác rồi đó, Ice._ Sun bật cười khiến sắc mặt nhóm Ran có chút biến đổi.

– Hừ các người cũng quá mức tự tin vào bản thân a… đến nổi không mang lấy một tên đàn em._ Koke có chút khó chịu khi nói câu này, rõ thì anh nghĩ rằng cô đang xem thường bọn họ và tự đề cao chính mình.

– Bang chủ Koke có ý tứ gì?_ Sting háo hức nhìn sự khó chịu trên gương mặt kia, cậu vốn biết rõ Koke đang nghĩ gì.

– Chỉ sợ hai người chết mà không có báo tin về cho thân nhân._ Ran nhếch môi cười, trả lời thay cho Koke.

– Ồ… nếu thật hai chúng tôi có chết thì Ran, cô chắc không để chúng tôi nằm phơi thây nơi đây đâu ha?_ Sun đánh ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Ran.

– Cậu…_ Ả tức giận, đập bàn, tuy câu nói của cậu rất đúng ý ả nhưng thái độ của Sun tựa như câu “ có nước thì ta đẩy thuyền”, ả càng nói, cậu càng phản.

– Sun… có lẽ chúng ta nên thẳng thắn một chút._ Giọng cô vang lên, sau đó nhàn nhạ nhìn Kon ( Tư Phong) đang diễn vai “ tượng đá” ngồi ở ghế đối diện, nói tiếp:

– Chỉ có 25 người bắn tỉa, hiện đang mai phục ở khu công nghiệp bỏ hoang kia, còn đám đàn em của các người… chắc đang lấy số báo danh gặp diêm vương._ Tính bộc trực của cô lại tái phát, thao thao nói mà không để ý sắc mặt của bọn họ đang dần dần đen lại, trừ Sun vì cậu đã quá quen với tính cách này của cô, cái gì cần dấu thì dấu, cái gì tẽ nhạt thì nói hết, lúc thận trọng, lúc bộc trực nói năng không suy nghĩ, dần đã hình thành tính cách đặc biệt ẩn trong con người cô. Đặc biệt, nó còn khiến Kon nhớ lại lúc trước khi buổi ra mắt bắt đầu, cô cũng đã nói tương tự như vậy, chỉ là anh không tin, nhưng cuối cùng cô đúng là Lycoris Aki còn bây giờ…

– Ice, cô thật thà thật đấy! Đã kích tâm lí hay là muốn biến chúng tôi thành chuột bạch cho cái thí nghiệm nhạt nhẽo của cô._ Khẳng định đây chính là câu nói đầu tiên của Kon từ nãy giờ và chính câu nói đó đã cho thấy anh vẫn không tin cô, có thể lần trước chỉ là thuận miệng trêu ghẹo anh cũng không chừng. Đời nào có ai lại bộc trực thẳng thắn như vậy, đem hết kế sách của mình nói cho kẻ thù biết, xác định người như vậy chỉ có thể diễn đạt bằng hai từ “ ngu ngốc”. Nhưng đáng tiếc, cô lại chính là cái thể loại ngu ngốc như vậy… 

– Tùy các người, nhưng không phải cuộc khiêu chiến này vốn dự định dùng “ giao tiếp” để phân thắng thua chứ? Cách chiến này cũng thật mới mẻ…_ Cô chán nản nói.

– Được rồi… cuộc dạo đầu đến đây là kết thúc._ Thanh âm lạnh lẽo của Kun ( Dương) vọng lên thu hút mọi người. Sau đó anh phất tay ra tín hiệu cho Rony đem lên một mẫu bàn cờ vua có bảng cờ được làm bằng gỗ, các quân cờ trắng đen trông vẫn giống các loại cờ bình thường và dường như chẳng có gì nổi bật, ngoại trừ có nhiều dãy bìa cứng cắt thành ô dài, được ghi tên của từng người có mặt ở đây kế bên.

Ice khoanh tay trước ngực, lưng ngả về sau ghế, ánh mắt đa nghi nhìn lũ hề trước mắt, thứ nhất là ai cũng bày ra vẻ mặt thoải mái, tươi vui, ngoại trừ hai nhân vật là Kun và Kon ( Phong) thì vẫn băng đá khó tan, chỉ có khả năng là bọn họ rất tự tin về kế hoạch tác chiến của mình. Thứ hai, cách nói và dùng ngôn từ có phần sâu sắc và bí ẩn. Thứ ba là đàn em trong bang của ả lại mất đi khoảng ba mươi người, vì trước khi đến đây, cô đã nhận được thông báo từ đàn em, nên khi nãy cô mới hỏi Sting về số lượng người trong bang Angel. Với lại Ran là người thận trọng, luôn muốn tăng năng lực để đảm phần thắng luôn nằm gọn trong tay, thế tại sao ả lại cắt mất ba mươi người kia? Còn bây giờ lại đưa ra một bàn cờ, họ muốn chơi trò gì đây? Hết nêu lí luận rồi đến đánh cờ. Điều này Ice thật sự không biết… cô chỉ biết rằng đây là sự mở đầu cho một cuộc chiến kì lạ, đúng là một cuộc chiến có một không hai nhỉ? 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN