Dương Gian Phán Quan
Chương 243: Đồng loạt rời khỏi
Sau khi bàn bạc, Tiêu Diễm Phượng và Cao Cường quyết định trước tiên thượng đài sớm đoạt tấm vé vào chung kết.
Bộ ba HKT thì lựa chọn phương án an toàn hơn, đó là lên muộn một chút, tránh trường hợp kiệt sức mà thua oan uổng.
Dù sao thì ba người bọn họ hung uy không có lớn như Tiêu Diễm Phượng với Cao Cường, bắt buộc phải dùng chiêu trò.
Đúng như dự đoán, chẳng kẻ nào có ý định thượng đài đánh với hai người họ.
Toàn ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không có ai để nhìn thì ngước mắt ngắm mây trên trời.
Oái oăm là chỉ có mỗi hai người bọn họ hổ báo ra trận, ba võ đài còn lại thì vẫn vườn không nhà trống. Chẳng thấy ma nào dám nhảy lên khệnh khạng với đời.
Như đám đội viên phải tính toán cẩn trọng đã đành, đằng này đám đội trưởng mà cũng rón ra rón rén?
Mang theo nghi hoặc, đám đông ánh mắt dáo dác kiếm tìm. Rất nhanh thì thấy hầu hết đội trưởng đang đứng ngắm mây, rõ ràng không hề có ý định lên võ đài.
Duy nhất khác biệt chỉ có mỗi Lâm Hùng, gã hiện giờ đứng nhìn chằm chằm Cao Cường.
Khẳng định đánh nhau to đến nơi, không cần phải nghi ngờ bàn cãi gì hết.
Phải biết rằng Lâm Hùng từng công khai theo đuổi Tiêu Diễm Phượng. Của đáng tội là Cao Cường từ đâu chạy tới đây, thuận tiện ôm luôn mỹ nhân vào lòng.
Thử đặt bản thân vào vị trí của Lâm Hùng mà xem? Thoáng nghĩ đã thấy đau hết cả lòng mề tim gan.
Nói chung bị hớt tay trên, từ phương diện tình cảm cho đến vấn đề mặt mũi đều bị đả kích nghiêm trọng. Chắc chắn Lâm Hùng sẽ lên võ đài tìm lại chút thể diện.
Nhưng đúng vào lúc này, có người nhảy lên thách đấu Tiêu Diễm Phượng.
Qua đó thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, trong đó bao gồm cả Lâm Hùng cũng tạm thời gác lại dự định lên võ đài đánh cho Cao Cường một trận đẹp mặt.
Đứng đối diện Tiêu Diễm Phượng, không phải ai khác mà chính là Yến Tử.
Hai bên đều là tuyệt sắc giai nhân, khổ nỗi chuẩn bị ăn thua đủ với nhau.
Vái trời hai nàng đánh cái gọi là giao lưu mà thôi, đừng quá hăng máu để rồi thương tích đầy mình a. Đám đông phía dưới đồng loạt chắp tay khẽ cầu nguyện.
Trên võ đài, Yến Tử chủ động chắp tay tự giới thiệu:
“Yến Tử, xin được chỉ giáo”
Tiêu Diễm Phượng bất đắc dĩ đành chắp tay đáp lại:
“Tiêu Diễm Phượng, xin được chỉ giáo”
“Ngươi rất xinh đẹp” – Yến Tử mười phần tự tin nói:
“Nhưng ta sẽ không thua cho ngươi”
“Não chập mạch?” – Tiêu Diễm Phượng tò mò hỏi.
“Không có tố chất” – Yến Tử nghe xong khẽ mắng một câu, kèm với hàn khí bộc phát lan tràn ra tứ phía. Chẳng mấy chốc sàn võ đài nhiều thêm một tầng băng mỏng.
Tuyệt đối không phải sự trùng hợp, chắc chắn cảm nhận thấy khí tức xung khắc nên mới khiêu chiến. Phía dưới võ đài liên tục vang lên những lời kêu ca oán thán.
Nói chung băng hoả đấu đầu, muốn không đánh nhau to cũng khó.
Một bên thực lực vượt trội còn đỡ, chứ xêm xêm thì khả năng cả hai sẽ cùng nằm sấp đấy.
Đám đông cứ nghĩ Tiêu Diễm Phượng sẽ thả ra hoả diễm đáp trả. Nhưng không, nàng ta chỉ là cười nhạt một tiếng, sau đó lững thững từng bước tiến về phía đối thủ.
Tiêu đội trưởng khinh địch vậy luôn?
Lo sợ bỏ lỡ mất diễn biến hay ho, đám đông căng mắt ra mà nhìn.
Trước khi nhảy lên sàn đấu, Yến Tử đã biết bản thân thua kém đối thủ. Nhưng không phải vấn đề tu vi thực lực, mà là phương diện kinh nghiệm kĩ năng chiến đấu.
Cảm thấy mặt thua kém này không có gì to tát, Yến Tử mới quyết định lên đánh một trận. Nào ngờ còn chưa chính thức so chiêu, đã bị đối thủ khinh thường ra mặt.
Bất cứ giá nào rồi, Yến Tử không thèm rút rè nữa, nghiến răng nghiến lợi xông thẳng về phía đối thủ. Nhoáng cái hai bên khoảng cách rút gọn chỉ còn lại một mét.
Sau đó liền diễn ra một màn khiến đám đông phải liên tục dụi mắt.
Nói chung khoảng cách còn một mét, cũng là lúc Tiêu Diễm Phượng động thủ. Nàng ta bộc phát tốc độ nhanh khủng khiếp, phía dưới hầu như nhìn theo không kịp.
Đến khi nhìn được thì thấy Tiêu Diễm Phượng tay trái bóp cổ đối thủ, tay phải nâng lên thủ thế ra quyền.
Về phần cô nàng Yến Tử kia thì mặt mũi tái nhợt, ánh mắt ngập tràn hoảng sợ.
Kết quả quá rõ ràng rồi, Tiêu đội trưởng thắng, hơn nữa còn là thắng một cách phi thường dễ dàng.
“Bộp.. bộp.. bộp.. huýt..” – Trận đấu không có nửa xu đặc sắc, nhưng bên dưới vẫn cứ là vỗ tay rần rần. Hai đại mỹ nữ không ai bị thương, cái này đáng chúc mừng.
“Tiêu Diễm Phượng thắng” – Diên Khánh trên đài cao mở miệng phân định thắng thua. Theo đó một vị giáo đầu ngay lập tức tiến hành ghi chép lên bảng xếp hạng.
Nhìn cháu gái thất tha thất thểu rời khỏi võ đài, lão giả đầu trọc đau lòng thở dài thườn thượt:
“Yến Tử từ bé đến lớn được ta nuông chiều như công chúa, lần này sợ rằng bị đả kích nghiêm trọng”
“Ngươi không thấy nha đầu kia họ Tiêu sao?” – Ngồi sát bên cạnh, Đàm lão liền bĩu môi nói:
“Công chúa xịn còn phải bôn ba chịu khổ. Công chúa dỏm gặp chút đả kích lẽ nào không đứng dậy nổi? Ngươi cái này trọc thối cần xem lại phương pháo giáo dục đi”
Nghe xong những lời này, lão giả đầu trọc hai mắt lồi cả ra, miệng thì há muốn nhét vừa quả cam. Không phải ở trốn đông người, cam đoan sẽ quỳ xuống lạy.
Đàm lão đầu đất quá mức chơi bời rồi, dám cho công chúa đi đặc huấn sinh tử. Không sợ vương thất quăng xuống cái vé “chu di cửu tộc” sao? Chết cả họ đấy a.
Thừa hiểu lão bằng hữu nghĩ gì trong đầu, Đàm lão hạ thấp giọng nói:
“Thiên phú càng cao, càng phải nếm nhiều đau khổ. Có thể sống sót để trở về thì tốt, nếu chết liền coi như chưa từng tồn tại. Lão trọc thối ngươi đã hiểu chưa?”
Nghe xong lão giả đầu trọc khép chặt hai mắt, khe khẽ gật đầu đáp lại.
Dùng vai hích cho lão bằng hữu một cái, Đàm lão chỉ hướng võ đài nói:
“Trập đánh tiếp theo vô cùng hấp dẫn. Mở mắt chó ra mà xem đám nhóc của ta có bao nhiêu lợi hại”
“Lão đầu đất ngươi đùa ta à?” – Lão giả đầu trọc bực bội liền chất vấn:
“Tiểu tử kia rõ ràng đột phá chưa bao lâu, khỏi cần xem cũng biết kiểu gì cũng bị đánh cho vêu mồm. Trận này có cái khỉ gì mà hấp dẫn? Bớt nói nhăng quậy đi”
Đàm lão ánh mắt toé ra lửa giận, quay sang nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ngươi dám khinh thường đám nhóc của ta? Vậy dám cùng ta đánh cược không? Nếu tiểu tử này thắng, ngươi đầu trọc thối liền đảm nhiệm giáo đầu mười năm?”
“Không cá” – Chẳng cần suy nghĩ, lão giả đầu trọc ngay lập tức đáp lại:
“Ngươi ra kèo trận đấu có đặc sắc hay không, có lẽ ta còn mắc bẫy. Chứ dùng tiểu tử này thắng thua, vậy chứng tỏ ta đã vội vàng đưa ra nhận định. Hắc hắc”
Đàm lão nghe xong liền ỉu xìu, không ngờ chỉ vì ra kèo sai, liền bị lão bằng hữu nhìn ra mánh khoé. Đáng tiếc a, thiếu chút trói chân lão trọc thối mười năm.
Trong khi đó tại quảng trường, mọi ánh mắt đều đang đổ dồn lên võ đài.
Trên võ đài, Lâm Hùng chắp tay, mỉm cười nói:
“Từ lâu đã muốn cùng ngươi so chiêu, nay mới có dịp thoả ước nguyện, mong chỉ giáo nhiều hơn”
Cao Cường đưa tay gãi tóc gáy, nghi ngờ hỏi:
“Không phải cay cú vì bị ta cướp mất người tình trong mộng sao? Cần gì phải văn vẻ cho nó khổ”
Kết quả có thể nghĩ, quá nửa đám đông nghe xong liền cười ầm lên. Nửa còn lại thì theo đuổi hình tượng thanh niên nghiêm túc nên gắng gượng nín nhịn xuống.
“Người đâu nhỏ nhen” – Đứng sát võ đài, Yến Tử quệt miệng làu bàu:
“Không được người ta đáp trả tình cảm thì thôi. Lại còn vác mặt mo đi tìm bạn trai người ta trả đũa”
Nhỏ nhen? Mặt mo? Những lời này lọt vào trong tai, như thể hàng vạn nhát kiếm xuyên thấu trái tim. Lâm Hùng phi thường muốn nhảy xuống dưới giải thích.
Đáng tiếc trận pháp ngăn cách đã khởi động, mọi thứ đã muộn màng.
Chung quy tất cả là do tiểu tử Cao Cường này quá khốn nạn, giữa bàn dân thiên hạ buông lời bôi nhọ dèm pha. Bởi vậy mới khiến Yến Tử xinh đẹp hiểu lầm.
Tội này không thể tha thứ được, nhất định phải hung hăng giáo huấn một phen.
Nghĩ đến đây, Lâm Hùng lập tức lấy ra đoản côn, rồi lớn tiếng quát:
“Hôm nay ta sẽ chứng minh cho Tiêu Diễm Phượng thấy, lựa chọn ngươi là một sai lầm lớn nhất trong đời nàng ta. Cao tiểu tử, chuẩn bị khóc lóc cầu xin đi”
“Khóc lóc cầu xin?” – Ánh mắt chợt lạnh, Cao Cường mỉm cười nói:
“Khi trước thấy ngươi không đến nỗi nào, giờ mới biết chỉ là thứ nguỵ quân tử. Mà ta thì có một tật xấu, đó là ưa thích đánh tàn phế những kẻ lòng dạ thâm sâu. Lâm đội trưởng, ngươi đã chuẩn bị tinh thần cho phần đời còn lại nằm liệt giường chưa?”
“Mẹ nó, mau ngừng trận đấu” – Ngồi trên đài cao, Đàm lão vội vàng la lên.
Đúng lúc này Nhàn lão hiện thân tại đài quan khán, lạnh nhạt nói:
“Lão gàn dở ngươi tốt nhất đừng có can thiệp vào”
“Nhàn lão đầu” – Đàm lão ngay lập tức đứng dậy, cứng rắn đáp lại:
“Thành viên Cấm Quân không phải con chó con mèo để cho đệ tử ngươi muốn dày xéo thế nào tuỳ ý. Trước đây ta đã ngậm bồ hòn làm ngọt rồi, tuyệt đối sẽ không để lịch sử tái diễn. Còn ngươi nếu muốn nuông chiều đệ tử? Vậy mời mang đi nơi khác”
Nhếch miệng cười nhạt một tiếng, Nhàn lão gật đầu thản nhiên nói:
“Lão phu sớm đã muốn tiểu Cường rời khỏi cái doanh trại rách nát này. Ngươi chủ động đuổi người lại vừa hợp ý lão phu. Chào nhé, không cần tiễn”
Nói dứt lời, thân ảnh Nhàn lão liền tiêu tan như làn khói.
Trên võ đài, Cao Cường cũng đột ngột biến mất không còn dấu vết.
Tình huống này khiến đám đông đứng dưới quảng trường chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Nguyên đám mặt mũi đần thối, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.
Không chút chần chừ, Tiêu Diễm Phượng nhảy xuống khỏi võ đài. Sau đó mau chóng kêu gọi bộ ba HKT quy tụ lại, rồi cùng nhau đi thẳng về hướng đài quan khán.
Phát hiện điều này, Đàm lão chủ động nhảy xuống, hạ thấp giọng nói:
“Ta không muốn tiểu tử kia lần nữa xuống tay hung ác. Bất đồng quan điểm, lời qua tiếng lại cho nên Nhàn lão đầu đưa hắn rời khỏi Cấm Quân rồi”
“Ta rất hiểu cho nỗi khổ của ngài” – Tiêu Diễm Phượng nghiêm túc nói:
“Nhưng láo xược hắn sẽ không bao giờ chấp nhặt chuyện cỏn con. Càng không vì vài ba câu châm chọc mà sinh lòng hung ác. Ta dám khẳng định hắn đã nhìn ra điểm gì đó khác thường. Lời nói đến vậy thôi, nghe hay không liền do ngài tự quyết định đi”
“Nha đầu ngươi muốn rời khỏi?” – Đàm lão nghe ra ý tứ, cẩn thận hỏi.
Không có lên tiếng trả lời, thay vào đó Tiêu Diễm Phượng và bộ ba HKT đồng loạt khẽ gật đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!