CHỒNG MA
Chương 67
Hạ Khải Phong dùng thanh âm mị hoặc, tràn ngập sự nam tính, nhẹ nhàng nói vào tai tôi: “Không phải cô muốn biết cô bé kia đã ở trong này làm cái gì sao? Bây giờ bổn thiếu gia sẽ dùng hành động để chứng minh cho cô thấy.”
Nói xong hắn cúi đầu, bận rộn vuốt ve cơ thể tôi.
Nghe được lời nói này của hắn, lòng tôi chợt cảm thấy đau nhói. Quả nhiên, ở trong lòng hắn tôi không khác gì một cô gái được người ta dâng tặng cho hắn. À không, tôi so với những cô gái đó còn không bằng, những cô gái đó là tự nguyện, mà tôi là bị buộc.
Tôi không muốn làm một món đồ chơi của hắn, càng không muốn làm một thứ đồ để trả nợ. Lúc nãy, tôi còn tưởng rằng không phải, xem ra là tôi đã đánh giá mình quá cao rồi.
Hình như cảm nhận được tôi khác thường, hắn dừng lại động tác, âm trầm nói: “Cô chớ quên thân phận của mình. Cô chính là tình nhân mà Trương gia đã dâng tặng cho ta để gán nợ. Hơn nữa đêm nay chính là cô chủ động tới tìm ta, bây giờ cô lại bày ra cái vẻ mặt như bị cưỡng ép này làm cái gì?”
Tình nhân gán nợ? Tình nhân gán nợ? Tình nhân gán nợ? Hắn đang nhắc nhở thân phận của tôi sao?
Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác chua xót trong lòng, giận dỗi nói: “Anh đừng có mà tự mình đa tình. Ai thèm nhìn cái bản mặt thối đã chết hàng trăm năm của anh chứ? Tôi, tôi là tới trực đêm giúp cậu cả.”
Hạ Khải Phong nghe xong lời nói của tôi, liền giận dữ nói: “Cái nữ nhân chết tiệt này, rõ ràng bổn thiếu gia mới chết ba mươi năm, sao lại thành mấy trăm năm rồi hả? Cô học toán học ngu cũng không thể hại ta có được không?”
Lời này rất khôi hài, nhưng hắn lại nói với cái bộ dáng nghiêm trang như vậy, làm tôi không nhịn được mà phì cười. Thấy tôi cười, hắn giật mình, đôi mắt băng lãnh thường này nay lại có thêm phần ôn nhu, ngay sau hắn cũng cười theo. Chính vì nụ cười này mà không gian giữa tôi và hắn cũng trở nên hòa hoãn không ít.
Nhưng đời người, có rất nhiều thời điểm, ta không thể đoán trước được việc gì sẽ xảy ra. Có khả năng giờ phút này mặt trời đã lên cao, ngay sau đó mây dày đặc bao phủ cả bầu trời, kéo theo từng trận mưa rền gió dữ.
Ngay lúc mối quan hệ của chúng tôi vừa chuyển biến tốt đẹp thì tai họa lại ập đến.
“Lôi Lôi, em ở đâu? Trả lời anh… ” Bởi vìcái quan tài không đậy nắp, nên tôi nghe thấy rất rõ đó là tiếng của Kiều Sinh.
Chắc hẳn Kiều Sinh nghe cậu cả nói tôi ở chỗ này? Đáng tiếc hắn tới không đúng lúc! Lúc này hắn tới chính là chọc phải họng súng. Hạ Khải Phong sẽ không chủ động gây khó dễ cho hắn, nhưng chính hắn đưa tới cửa, hơn nữa lại không đúng thời điểm như vậy, nói chừng có thể bị Hạ Khải Phong làm thịt cũng nên.
Thật là làm tôi sốt ruột muốn chết!
Tôi liếc mắt nhìn Hạ Khải Phong, nụ cười trên gương mặt hắn đã tắt hẳn, khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng và kiêu ngạo như thường này. “Tên tiểu tử này thật đúng là biết cách chọn thời điểm để tới. Cô nói ta nên làm gì hắn bây giờ?” Hắn nâng cằm tôi lên, lãnh khốc nói.
Tôi vừa định nói đừng làm hại hắn thì Hạ Khải Phong đột nhiên bế tôi lên, nhảy ra khỏi quan tài. Sau đó ở giữa không trung, hắn nằm đè lên người tôi, bốn mắt nhìn nhau.
Tiếng nói của Kiều Sinh càng lúc càng gần. Cuối cùng tôi nghe thấy giọng nói của hắn từ ở ngoài cửa vọng vào: “Lôi Lôi, em đang ở bên trong sao?”
Tôi sợ hãi, tim đập bùm bụp bùm bụp như đánh trống. Kiều Sinh ơi, sao anh lại hiểu tôi thế hả? Vậy mà lại có thể tìm được cái chỗ quái quỷ này?
Hạ Khải Phong bỗng nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt nổi lên sát khí.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!