Y Khuynh Thiên Hạ
Quyển 1 - Chương 7: Tiểu bạch đoàn
Ánh sáng dần dần tan đi, bóng dáng bên trong cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn. Nhìn đối tượng vừa mới khế ước với mình ở trước mắt, Mộ Dung Khuynh Nhan trợn tròn mắt.
Giọng nói mang theo tang thương, đến từ viễn cổ gầm rú, cùng với bóng dáng uy vũ, trong nháy mắt, hoàn toàn điên đảo.
Mộ Dung Khuynh Nhan nhìn quái thú trước mắt, thiếu chút nữa muốn hoài nghi hai mắt chính mình. Tiểu thú trước mắt chỉ lớn bằng hai cái bàn tay, một thân lông trắng, đôi mắt tròn vo, linh động, có điểm giống con thỏ, lại có điểm giống hồ ly.
“Chủ nhân.” Giọng nói trẻ con vang lên, tiểu bạch đoàn* trước mắt trực tiếp bổ nhào trên người Mộ Dung Khuynh Nhan, một bộ dáng hưởng thụ.
*Tiểu bạch đoàn: 小白团: những đốm nhỏ màu trắng; quả bóng nhỏ màu trắng.
Mộ Dung Khuynh Nhan nhìn tiểu bạch đoàn trong lòng ngực, không phản ứng trong một thời gian dài. Từ những gì đã xảy ra, nàng biết khế ước của mình, tuyệt đối không phải là một con thú con. Nhưng, nhìn như thế nào, nàng cũng đều không có biện pháp đem bóng dáng uy vũ lúc trước, liên hệ với tiểu bạch đoàn trước mắt này.
“Ngươi chính là người thủ hộ không gian này?” Mộ Dung Khuynh Nhan trực tiếp vươn tay, xách cổ tiểu bạch đoàn, trực tiếp mở miệng.
“Chủ nhân, ngươi sao có thể đối đãi với ta như vậy đây?” Đôi mắt tiểu bạch đoàn sáng lấp lánh, lúc này hiện lên những giọt nước mắt, lộ ra ủy khuất bên trong, “Nhân gia chính là uy vũ hùng tráng, người gặp người thích……”
“Ít nói nhảm.” Tiểu bạch đoàn còn chưa nói xong, Mộ Dung Khuynh Nhan đã lạnh lùng ngắt lời nó, “Nếu ngươi còn nói thêm gì nữa, ta liền độc câm ngươi.”
Vừa nghe đến lời nói của Mộ Dung Khuynh Nhan, hai chân trước của tiểu bạch đoàn lập tức bưng kín miệng mình, một bộ dáng như đứa trẻ sợ mẹ.
Ô ô ô, vì sao chủ nhân lại hung dữ như thế? Chẳng lẽ là bởi vì sự tình vừa mới phát sinh hay sao? Nhưng nó làm như vậy, cũng là vì tốt cho chủ nhân a! Sao nó lại xui xẻo như vậy a! Nó có thể tưởng tượng được những ngày tháng bi thảm trôi qua sau này của mình.
Đối mặt với bộ dáng điềm đạm đáng yêu của tiểu bạch đoàn, Mộ Dung Khuynh Nhan không có một chút mềm lòng, nàng trực tiếp mở miệng dò hỏi, “Nơi này đến tột cùng là địa phương nào, còn có, ta vì sao lại ở chỗ này.”
Sau khi nghe được Mộ Dung Khuynh Nhan hỏi chuyện, tiểu bạch đoàn nghiêm túc hơn, tuy rằng mặt ngoài nhìn không ra tới.
“Chủ nhân, nơi này là không gian bên trong vòng Càn Khôn. Vòng Càn Khôn chính là chiếc vòng ngọc ngươi vẫn luôn mang theo, lúc nãy máu của ngươi chảy tới trên mặt của vòng Càn Khôn, giải khai phong ấn vòng Càn Khôn, vì thế không gian này đã được kích hoạt.”
Khi nói chuyện, tiểu bạch đoàn đã trượt khỏi tay nàng, trực tiếp treo ở giữa không trung, đối diện cùng Mộ Dung Khuynh Nhan, mở miệng nói, “Hiện tại ngươi đã ký kết khế ước với ta, về sau, ngươi chính là chủ nhân không gian này.”
Sau khi hiểu hết lời nói của tiểu bạch đoàn, khóe miệng Mộ Dung Khuynh Nhan gợi lên một nụ cười. Không nghĩ tới, thật đúng là “liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*” a! Không ngờ sau khi xuyên qua đến thời đại này, nàng cư nhiên có thể mở ra được một không gian như vậy.
* 柳暗花明又一村: liễu ám hoa minh hựu nhất thôn; Nghĩa: trong hoàn cảnh không còn đường lui vẫn tìm ra được lối thoát.
Vòng Càn Khôn là gia gia đã để lại cho nàng, nói bên trong cái vòng tay này có bí mật của Dung gia. Không nghĩ tới, cư nhiên sẽ là dạng này.
Nhớ tới gia gia, đáy mắt Mộ Dung Khuynh Nhan hiện lên một tia hoài niệm. Từ nhỏ đến lớn, gia gia đều ở bên người nàng cho đến khi lớn lên, tất cả kiến thức y thuật hiện có của nàng đều là gia gia chỉ dạy. Quan hệ giữa nàng và cha mẹ cũng không thân mật lắm. Nhưng nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, cha mẹ thân sinh của mình cư nhiên sẽ vì một quyển《Y Kinh》 căn bản không hề tồn tại mà lấy đi tính mạng của nàng.
Ngẩng đầu, nhìn một vòng xung quanh không gian thuộc về chính mình này, Mộ Dung Khuynh Nhan nhấc chân, hướng tới bên trong đi đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!