Vương Phi Lạnh Lùng
Chương 55: "Chết tiệt!"
Tặng mọi người nhân ngày lễ 👻👻👻Hallowen👽👽💀💀 31/10/2017.
Long Nhật Hàn bên kia đang hí hửng đi tắm dưỡng thương thật tốt để còn có sức đi tìm nàng, vậy Minh Nguyệt thì sao?
Sau khi tận mắt trông thấy Long Nhật Hàn được thuộc hạ đưa đi thì nàng mới cùng hai người Minh Tuyết trờ về cứ điểm của Huyết Sát lâu được đặt cách đo không xa. Trong thời gian ba năm qua thế lực của Huyết Sát lâu trải rộng khắp thiên hạ. Như vậy không thiếu những phân bộ được lập ra ở mỗi nơi để dễ ràng hoạt động.
Tuy vậy nhưng tổng bộ vẫn nằm ở kinh thành Thiên Long quốc. Vì bây giờ trời đã tối không thể trở về tổng bộ nên mấy người đến phân bộ trước.
Về đến nơi, nơi đây là một tửu lâu rộng lớn tấp nập người ra vào, tuy vậy nhưng cái mác bên ngoài chỉ để che mắt người ngoài và dễ dàng nghe ngóng tin tức mà thôi. Ba người được tiểu nhị đưa vào một căn phòng rộng lớn bên trong chứa đầy những giá sách không khác nào thư phòng cả. Cẩn thận xoay chiếc lọ hoa bên cạnh tấm bình phòng, ngay lập tức một chiếc giá sách được đẩy ra để lộ một thông đạo dẫn xuống dưới.
“Ba vị mời” tên tiểu nhị thủ thế ra động tác mời ba người.
“Được rồi! Không còn chuyện gì nữa ngươi ra ngoài đi.” Nàng lạnh giọng phân phó.
“Thuộc hạ xin lui” nói rồi tên tiểu nhị quay lưng đi ra ngoài. Trước khi đi không quên kéo cửa lại cẩn thận.
“Hai đứa vào trong đi” nàng nói với hai người Lãnh Phong.
Sau khi cả ba đã đi vào mật đạo Minh Nguyệt vặn nhẹ một hòn đá nhỏ nhô ra trên bức tường. Lập tức cách cửa đóng lại, chiếc giá đựng sách quay trở lại vị trí ban đầu như chưa từng bị thay đổi. Cả căn phòng lại yên tĩnh như trước với những cuốn sách sếp ngay ngắn trên kệ.
Ba người bước xuống đến đâu là những cây nến dọc đường được thắp sáng tới đó. Không lâu sau xuất hiện trước mặt ba người là những dãy hành lang rộng rãi, ở giữa là một cánh cửa đóng kín, bên trên có khắc một hình trăng máu màu đỏ nổi bật. Đứng trước cửa là bốn người vận đồ đen che toàn thân chỉ lộ ra đôi mắt. Trên người họ toả ra hơi thở chết chóc khiến người khác không giám lại gần. Xung quanh cũng không thiếu những đội đi tuần đề phòng có kẻ đột nhập.
Khi thấy ba người Minh Nguyệt đi đến cả bốn người không chút do dự quỳ xuống hành lễ “lâu chủ!”. Vì trên đường cuống đây cả ba người đều đã đeo lên mặt nạ đại biểu thân phận của mình, cho nên bốn người canh giữ đề nhận ra thân phận của họ. Với lại quanh thân Minh Nguyệt luôn toả ra lãnh khí đậm đặc không thể nhần lẫn.
“Miễn lễ. Mọi người cứ tiếp tục công việc đi” Lãnh Phong lên tiếng. Nói rồi cả ba người đẩy cửa bước vào trong, bốn người kia cũng đứng lên nghiêm chỉnh như ban đầu. Bây giờ họ lại không khác nào những pho tượng hình người.
Bên trong là một căn phòng rộng rãi với màu đen chủ đạo. Diện tích của nó có thể chứa được cả mấy trăm người. Phía trên cao là một chiếc ghế với hình mặt trăng chạm nổi phía sau. Nơi chỉ có lâu chủ hoặc phó lâu chủ Huyết Sát lâu mới được phép ngồi.
“Hai đứa! Lại đây ta có chuyện cần nói” Minh Nguyệt lên tiếng gọi hai người Lãnh Phong, Minh Tuyết. Nói rồi nàng bước đến cánh cửa nhỏ phía sau chiếc ghế. Ấn nhẹ viên đá lồi ra bên cạnh, cánh cửa cứ như vậy được mở ra. Bên trong là một căn phòng đầy đủ tiện nghi. Bàn ghế, giấy bút còn có một chiếc giường nằm ở góc phòng. Trông nó không khác nào một ngôi nhà thu nhỏ với đầy đủ tiện nghi. Đây là chỗ ở của nàng, mỗi một phân bộ đều sẽ có một căn phòng như vậy cho nàng nghỉ ngơi và làm việc. Không có lệnh của nàng không bất kí ai được phép vào.
Bước đến chiếc bàn nhỏ nàng ngồi xuống, hai người kia thấy vậy cũng ngồi xuống theo.
“Hai đứa còn nhớ ta bảo hai đứa lên núi Thất Phong để làm gì không?” Nàng hỏi.
“Tất nhiên là nhớ rồi.” Lãnh Phong đáp.
“Tốt lắm! Hai người bây giờ đã hoàn thành điều ta muốn. Cho nên Lãnh Phong theo như trước đây ta nói đệ sẽ thay ta quản lý Phượng gia. Sau này khi phụ thân giao lại chức gia chủ đệ sẽ là gia chủ đời sau.”
“Vâng! Đệ đã rõ, nhất định không làm tỉ thất vọng.” Lãnh Phong đáp lại với giọng chắc chắn.
“Đươc! Bây giờ ta sẽ giao lại lệnh bài thân phận cho đệ. Hãy thực hiện đúng nghĩa vụ của mình. Được chứ?” Nói rồi Minh Nguyệt lấy ra lệnh bài giao cho Lãnh Phong. Thế nhưng bất ngờ thay, tấm lệnh bài thế nhưng không cánh mà bay.
“Chết tiệt” Minh Nguyệt không nhịn được mà văng tục một câu.
“Sao vậy tỉ? Khokng tìm thấy ư?”
“Ừ! Chắc là ban nãy làm rơi trên người Long Nhật Hàn rồi. Chắc tại ta không cẩn thận khi lấy thuốc ta pha chế không cần thận đánh rơi trên người hắn rồi. Không sao đợi khi nào có cơ hội ta sẽ lấy lại đưa cho đệ. Bây giờ đệ vẫn sẽ là thiếu chủ Phượng gia.” Minh Nguyệt giải thích.
“Không còn sớm nữa. Hai đưa về phòng đi. Bên cạnh phòng ta không xa còn hai căn phòng hai đứa mỗi người một phòng. Nghỉ ngơi đi”
“Vậy bọn muội đi đây, tỉ tỉ cũng nghỉ sớm đi” Minh Tuyết nói rồi kéo Lãnh Phong rời khỏi phòng nàng.
Ngồi đó nàng không khỏi thở dài. Đã cố tình tránh không cho hắn biết sự xuất hiện của nàng, ấy vậy bây giờ lại đánh rơi tấm lệnh bài ấy chỗ hắn. Như vậy khi nhìn thấy tấm lệnh bài ấy chắc chắn hắn sẽ đoán ra người cứu hắn là nàng. Như vậy bao nhiêu công che dấu của nàng đều vô ích rồi.
Đành vậy thôi chứ biết làm thế nào. Thôi thì đến đâu khác đến, nàng đã không muốn gặp, hắn có mà tìm mỏi mắt cũng chẳng thấy. Đợi khi có cơ hội tìn cách lấy lại tấm lênhn bài là được.
Thôi không suy nghĩ cái vấn đề rắc rối này nữa, nàng quyết định đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho thật thoải mái. Cứ đến đâu hay đến đó vây. Nàng lười phải quản mấy truyện này lắm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!