Vương Phi Lạnh Lùng - Chương 59
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Vương Phi Lạnh Lùng


Chương 59


🤗🤗🤗🤗Hê nhô các nàng, ta đã trở lại sau 30 ngày lặn mất hút…. Ch 60 cho phép ta tặng Đào Loli and Phượng🙂🙂🙂🙂

Rất nhanh hai người các nàng đã đến được nơi cần đến…. Và nơi đó không đâu khác chính là doanh trại của binh lính Thiên Long đóng tại biên quan.

Bây giờ hai người đã đứng trước cổng trại…

-Thanh nhi tỷ giải thích cho ta ngay và luôn… chuyện này là sao? Tại sao lại đến doanh trại làm gì? Bỗng nhiên Minh Nguyệt dừng lại cước bộ hỏi.

– Ừ thì người ta cần muội cứu ở đây mà! Không đến đây thì đến đâu chứ? Nàng ấy trả lời tỉnh queo mà không hề biết núi lửa sắp phun trào…

“Kẻ đó chính là Hàn vương của Thiên Long- Long Nhật Hàn đúng không?”

-Đúng vậy a! Chính là huynh ấy, sao… muội biết huynh ấy sao? 

” NAM CUNG TRÚC THANH…. sao tỷ không nói sớm người cần cứu là cái tên thối tha Long Nhật Hàn đó hử…mmm ” Minh Nguyệt rít tên nàng ấy qua từng kẽ răng… Nàng đã cảm thấy nghi nghi từ khi nàng ấy miêu tả tình trạng của tên đó rồi mà – rất giống với lần nàng vô tình cứu hắn ở chân núi Thất Phong lần đó. Bây giờ nhận được câu trả lời từ nàng ấy đã giải đáp được thắc mắc của nàng.

– Ừ thì…. thì… thì tại ta không muốn tiết lộ thân phận của huynh ấy sớm thôi mà…. Muội đừng giận nha… nha…. nha.. Minh Nguyệt yêu dấu…. Kèm theo đó là hành động nháy nháy mắt. Đã rất lâu rồi nàng ấy không bị Minh Nguyệt hét lên như vậy, điều đó chứng tỏ giờ muội ấy đang rất tức giận. Vậy nên cách duy nhất chính là bày ra bộ dạng “giả nai” này để nhận chút sự thương cảm, tránh bị “phát hoả” thôi.

” Vô ích thôi… chiêu đó của tỷ trong trường hợp này không có tác dụng với ta. Ai ta cũng có thể suy nghĩ việc nên cứu hay không nhưng riêng cái tên Hàn vương đó thì không có cửa đâu, cửa sổ cũng không. Cho nên tỷ hãy tìm người khác y thuật cao minh mà cứu hắn… Ok.” Nói song chưa kịp để ai đó ú ớ thêm câu nào nàng đã quay lưng rời đi. Nàng không muốn gặp mặt người mình không muốn gặp.

Vị Nam Cung tiểu thư nhà ta thì đứng trôn chân tại chỗ chưa kịp tiêu hoá hết những gì Minh Nguyệt nói… Sau khi phản ứng lại thì nàng đã quay lưng bỏ đi liền vội vang đuổi theo…

” VƯƠNG. PHI……. xin dừng bước”

Đang đi thì Minh Nguyệt trợt khựng người lại vì tiếng gọi này, đã ba năm rồi chưa từng có ai dám gọi nàng như vậy, nếu hôm nay không nghe lại lần nữa có khi nàng cũng quên luôn không trừng.

Ở phía xa Bạch Hổ lập tức chạy tới với tốc độ bình sinh… dáng người đó, cách cư sử đó khí chất đó chỉ xuất hiện trên người vương phi thôi chứ còn ai. Hắn cùng Gia đã tìm kiếm mất bao lâu nhưg lại không thấy, không ngờ hôm nay lại vô tình gặp được trong hoàn cảnh này… Éo le thay Gia hắn bây giờ….. haizzzz.

Bằng với tốc độ tỉ năm ánh sáng Bạch Hổ đã đứng trước mặt nàng trong cái chớp mắt thần thánh…. 

” Vương phi! quả thật là người. Người có biết Gia tìm người lâu lắm không…. ” Bạch Hổ xúc động chỉ còn thiếu nước bế tung nàng lên rồi hô “vạn tuế” thôi a.

” Ngươi gọi nhầm rồi, ta bây giờ đã không còn là Hàn vương phi nữa rồi, cho nên hãy sưng hô sao cho đúng.” 

– Vương phi người đừng như vậy, từ khi người bỏ đi vương gia đã rất đau khổ, ngay cả trong mơ cũng gọi tên người,,,, xin hãy cho ngài ấy cơ hội. Hiện giờ tình trạng của vương gia không biết có qua nổi kiếp nạn lần này hay không, thuộc hạ cầu xin người hãy cứu gia đi, trong thiên hạ này cũng chỉ có người mới cứu được thôi… lần trước khi gia phát độc gặp nguy hiểm ở chân núi Thất Phong chính người đã ra tay cứu nguy còn gì. Chỉ lần này nữa thôi, cầu cun người hãy cứu vương gia” Ngay sau đó “bụp” một tiếng, Bạch Hổ vậy mà quỳ xuống cầu xin nàng đi cứu hắn. Một trong tứ đại hộ pháp của Dạ Ám các vậy mà quỳ xuống trước mặt nàng, từ trước đến nay ngoài chủ tử của mình Bạch Hổ hắn chưa từng quỳ gối trước bất cứ ai, hôm nay phá lệ quỳ xuống chỉ xin nàng ra tay cứu chủ tử.

-Ngươi đang làm gì vậy, tại sao lại quỳ ta, chúng ta có quen biết hay sao? Chuyện không liên quan đến ta, vậy nên ngươi làm gì cũng đều vô ích thôi, ta và hắn đã kết thúc lâu rồi. Từ ba năm trước khi ta rời khỏi Hàn vương phủ của hắn thì đã cắt đứt tất cả rồi. Hắn sống hay chết không hề liên quan gì đến ta. 

” Vương phi.… thuộc hạ cầu người, hãy cứu vương gia, Vương phi…”

Trúc Thanh đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người mà khuôn mặt đần thối ra. Nàng không hiểu gì hết à nha, sao hộ vệ bên người sư huynh lại gọi muội ấy là vương phi????

Sau khi liên kết tất cả sự việc lại với nhau, bằng trí thông minh thượng thừa vốn có của mình, chất xám dùng hết không còn một mống thì Nam Cung tiểu thư cuối cùng đã rút ra một kết luộn mà ai cũng đã biết… đó là ” Minh Nguyệt và Long Nhật Hàn có….”gian tình”……”

# liệu rằng Minh Nguyệt sẽ quyết định ntn, có nên cứu hay k cứu Long Nhật Hàn???? Cánh cửa trái tim nàng liệu có thể mở ra lần nữa

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN