Vương Gia Đáng Chết! Bản Cô Nương Không Sợ Ngươi
Chương 1: Xuyên qua, Thiên Hoàng quốc, bái sư
“Aaaa…” Tiếng la thất thanh vang lên
“Bịch…” Sau tiếng la hét đinh tai nhức óc. Thì hai vật thể lạ từ trên trời rơi xuống hạ cánh một cách an toàn. Không sai hai vật thể lạ này chính là hai nữ chính thân mến của chúng ta Trần Thiên Nguyệt và Lâm Nhược Ảnh. Hai nàng không hẹn cùng nhau mở mắt. Nhìn thân thể mình, rồi nhìn sang người bên cạnh. Nhược Ảnh vui mừng ôm lấy Thiên Nguyệt nước mắt xước mướt, ướt hết cả vai áo của Thiên Nguyệt.
“Mạng chúng ta thật lớn mà, như vậy vẫn còn sống…hic…” Nhược Ảnh khóc thút thít nói
Số là như vầy, hôm nay hai nàng đi trộm một viên kim cương màu hồng giá trị liên thành, của một ông chủ tập đoàn lớn. Không may bị mai phục, bị dồn vào đường cùng. Đứng trên sân thượng, không còn đường thoát. Hai nàng đành liều chết cùng nhau nhảy xuống. Trong lúc rơi xuống một ánh sáng màu trắng lóe lên. Hai nàng mất dần ý thức, khi tỉnh lại thì rơi từ trên trời rơi xuống. Cứ tưởng là sẽ tan xương nát thịt không ngờ lại có thể hồi sinh một lần nữa.
Thiên Nguyệt nhìn xung quanh cảnh vật vô cùng kì lạ. Một dãy núi rộng lớn. Còn có một ngôi nhà đơn sơ và điều đặc biệt là một lão già râu tóc bạc phơ, ăn mặc kì quái như diễn viên đóng phim cổ trang đang nhìn hai nàng bằng ánh mắt rất ư chi là bất bình thường. Như là…nhìn người ngoài hành tinh. Thiên Nguyệt đẩy Nhược Ảnh ra cùng nhìn sang lão già.
“Lão già xấu xí đây là đâu?” Nhược Ảnh ngây thơ hỏi
Còn lão già nghe nàng hỏi như sét đánh ngang tai. Cư nhiên gọi mình là lão già, còn xấu xí nữa. Đúng là muốn chọc ta tức thổ huyết chết mà. Ông tức không nói nên lời.
“Lão già đó bị câm sao? Nhìn cách ăn mặc chắc chắn não có vấn đề” Thiên Nguyệt thấy lão già trước mặt im lặng lên tiếng nhận xét. Quả thực là nàng thấy sao nói vậy, ở thế kỉ 21 làm gì có người ăn mặc như lão.
“Tội nghiệp thật a, vừa câm vừa điên lại sống ở đây một mình nữa. Thật đáng thương” Nhược Ảnh nhìn lão già ánh mắt đầy tia thương cảm. Lão rốt cuộc cũng chịu đựng không nổi nữa.
“Có hai ngươi vừa câm vừa điếc ấy. Từ đâu rơi xuống trước nhà ta. Có nữ nhân nào ăn mặc như hai ngươi không. Còn dám nói ta lão già xấu xí, ta có chỗ nào già chỗ nào xấu chứ. Ta có tên đàng hoàng ta tên Nguyên Tôn lão sư. Hai ngươi biết chưa hả?” Nguyên Tôn lão già ấy lộn lão sư tuông một tràn dài. Hai nữ chính của chúng ta bị đơ toàn tập.
“Lão già vậy đây là đâu?” Nhược Ảnh hơi bị sốc hỏi, nhất thời không thay đổi được cách gọi. Mặt Nguyên Tôn lão sư lúc này đã đen như đít nồi. Nguyên Tôn lão sư hắn khắp thiên hạ không ai không biết, hai nha đầu này chẳng lẽ không biết hắn thật sao?. Hai nha đầu này cư nhiên gọi hắn một tiếng lão già hai tiếng lão già.
“Ta đã nói ta tên Nguyên Tôn. Đây là Thiên Hoàng quốc” Nguyên Tôn lão sư từ nãy đến giờ la hét nên không còn sức lớn tiếng với hai nàng nữa.
Hai nàng mắt chữ A mồm chữ O, chẳng lẽ…
“T…hiên Hoàng quốc? Nguyên Tôn lão sư?” Thiên Nguyệt quay sang nhìn Nhược Ảnh há hốc mồm
“Yea xuyên thật rồi, ước mơ thành hiện thực” Nhược Ảnh thì lại nhảy cẩng lên cười như điên. Nàng từ trước đến giờ rất mê ngôn tình, tiểu thuyết. Luôn ước mơ có một ngày nào đó được xuyên không. Đến hôm nay gốt cuộc cũng thực hiện được ước mơ rồi.
“Vui quá Thiên Nguyệt mình được xuyên thật rồi” Nhược Ảnh cười mãi, bây giờ mới phát hiện ra gương mặt Thiên Nguyệt như muốn giết người. Nhược Ảnh muống xuyên không cứ để nàng ta xuyên cư nhiên lại kéo theo nàng. Lão Thiên người có mắt không vậy?
“Hai ngươi thật sự không biết ta sao?” Nguyên Tôn nhìn hai nữ nhân kì quái trước mặt hỏi
“Đương nhiên là…không” Thật sự quá đau lòng, quá đã kích, quá…chưa nghĩ ra.
Nguyên Tôn lão sư hắn từ bao giờ danh tiếng lại giảm như vậy chứ.
“Nha đầu hai ngươi tên gì?”
“Ta tên Lâm Nhược Ảnh, nàng ta là Trần Thiên Nguyệt” Nhược Ảnh vui vẻ giới thiệu, Thiên Nguyệt thì mặt mài nhăn nhó khó chịu. Tính cách làm sao để về đây, Nhược Ảnh ngốc này không biết lo nghĩ gì hết mà.
“Ở đây ngoài ngươi ra còn ai không?” Thiên Nguyệt quan sát một lượt xung quanh rồi hỏi
“Nơi này chỉ có ta ở không còn ai hết. Các ngươi muốn ở lại đây phải có điều kiện?” Nguyên Tôn lão sư nhìn hai nàng cười gian.
Hai nàng nhìn lão già trước mặt. Hắn có ý đồ gì đây, đúng là gian xảo mà. Biết hai nàng nhất định xin lại, liền đặt ra điều kiện.
“Điều kiện gì?” Hai nàng đồng thanh
“Làm đồ đệ của ta” hai nàng nhìn nhau ngạc nhiên. Làm đồ đệ cho hắn sao. Hai nàng quay sang hội ý, bơ luôn lão già đang đứng đó.
“Một người thông minh như chúng ta làm đồ đệ của hắn chẳng phải hắn quá lời rồi sao?” Nhược Ảnh tự luyến
“Ừ cũng đúng, nhưng nhìn hắn cũng không tệ lắm, cố chấp nhận cũng được” (tg: Tỷ này vậy cũng hùa theo nữa)
“Ừ, cố chấp nhận đi. Ông ta cũng đâu già quá, xấu cũng không đến nổi nào” Nguyên Tôn lão sư đứng một bên nghe tức muốn sôi máu. Dám xem Nguyên Tôn lão sư hắn mà người vô hình, còn dám nói xấu sau lưng hắn đúng là chỉ có hai nha đầu này. Nguyên Tôn lão sư tin chắc mình sẽ không nhìn lầm người. (tg: Cái này gọi là nói xấu trước mặt)
“Nè quyết định xong chưa” Nguyên Tôn lão sư nói
“Hảo” đồng thanh
“Bái kiến sư phụ, xin nhận một lạy của đệ tử” hai nàng quỳ xuống nói
“Hai nha đầu các ngươi vào thay y phục trước đi. Có nữ nhân nào ăn mặc như hai ngươi không?” Cả hai nghe lời hắn đi vào nhà thay phục(tg: Không biết y phục đâu ra nữa)
Thiên Nguyệt bước ra với bộ bạch y, có thêu hình hoa mẫu đơn. Tóc được vấn lên, cố định bằng trâm ngọc phỉ thúy. Nhược Ảnh một thân lam y, tóc được buộc cao bằng một sợi vải. Hai nàng lúc này có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, đẹp hơn tiên nữ.(tg: Mình miêu tả dỡ lắm thông cảm)
“Tiểu Nhược à tìm cách quay về đi chứ?” Thiên Nguyệt nói
“Mình đọc truyện thấy là khi chết rồi mới xuyên á, chắc gì thân xác chúng ta ở đó còn nguyên vẹn. Chúng ta có thể đã chết rồi, về không được nữa” Nhược Ảnh thở dài nói
“Ý trời đã vậy chúng ta đành thuận theo thôi. Nơi này cũng không tệ” nàng nhìn xung quanh ngôi nhà nhỏ của Nguyên Tôn lão sư đánh giá.
“Hai ngươi đang nói gì vậy?” Từ lúc hai nàng nói chuyện đến giờ. Nguyên Tôn lão sư ngồi nghe chẳng hiểu cái mô tê gì
“Lão già ông nhận ta làm đồ đệ vậy ông dạy võ công cho chúng ta đúng không?”bỏ qua câu hỏi Nhược Ảnh nhìn Nguyên Tôn lão sư hai mắt sáng rỡ
“Đúng vậy. NHƯNG ĐỪNG GỌI TA LÀ LÃO GIÀ NỮA” hai nàng ngoáy lỗ tai, nhìn sư phụ đáng kính của bọn họ. Hiệu suất âm thanh không ngờ lại lớn như vậy. Quả nhiên là cao nhân a.
“Đồ nhi đâu bị điếc có cần hét lớn vậy không?” Nhược Ảnh nói
“Đừng nói sư phụ dạy chúng con sư tử hóng này đấy nhá?” Thiên Nguyệt ngồi một bên hồn nhiên như con điên nói.
“Haha…hahaha sư tử hóng…haha” Nhược Ảnh ôm bụng cười như điên, không thèm để ý đến dáng vẻ thục nữ của mình (tg: Tỷ có thục nữ lúc nào vậy ta, sao tg không biết?)
“Hai con nha đầu đáng chết, muốn chọc ta tức chết mà” Nguyên Tôn lão sư không thèm nói với hai con nha đầu đó nữa đi vào bên trong ngủ. Ở lại cũng cãi không lại.
“Lão già đó là cãi không lại, nên chạy trốn a” Thiên Nguyệt
“Chúng ta cũng ngủ sớm đi” hai nàng đi về phòng, làm một công việc hết sức cao cả đó là “ngủ”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!