Vương Gia Đáng Chết! Bản Cô Nương Không Sợ Ngươi
Chương 22
Bây giờ cũng là lúc chiều tối gần đến lúc hẹn với Dị Ẩn các rồi. Nhưng ai đó lại đang ngủ ngon trên giường. Nhược Ảnh nhìn Thiên Nguyệt khóe môi run rẩy Thiên Nguyệt này lại ngủ quên, định cho các chủ Dị Ẩn các leo cây sao? Hết cách mà nàng đành đi gọi Thiên Nguyệt dậy thôi.
——-
Ở một nơi nào đó, hai nam tử hắc y, gương mặt được che đi bởi chiếc mặt nạ quỷ. Một cơn gió thổi qua khiến không gian thêm rợn người.
“Nhị ca, có phải tên cung chủ đó quên rồi không? Chúng ta về thôi” Nam tử hắc y- Lăng Thiên Hạo ngồi trên cây ngáp ngắn ngáp dài nói. Hắn chỉ muốn đi theo chơi thôi mà ai ngờ phải chịu khổ vậy chứ.
Nam tử hắc y còn lại chắc chắn là Lăng Kỳ Phong rồi. Hắn lại không có gọi Lăng Thiên Hạo đi theo, lại cứ muốn đi theo hắn. Đi cũng là Lăng Thiên Hạo hắn đòi đi, về cũng là hắn đòi về. Biết trước hắn đã không cho tam đệ này của hắn đi theo rồi. Còn tên các chủ đó muốn chơi hắn sao?
Một lúc sau
Từ trên không trung một thân ảnh bạch y đi xuống. Mặt được che đi bởi chiếc mặt nạ bạc đơn giản, một thân nam trang. Nàng vừa đi tới, bỗng nhiên từng cánh hoa đào từ trên rơi xuống. Thiên Nguyệt khóe môi co rút, Nhược Ảnh này có phải bị thần kinh không. Nếu không phải có công gọi nàng dậy nàng nhất định không cho kẻ thần kinh này theo đâu.
Lăng Kỳ Phong cùng Lăng Thiên Hạo sắc mặt càng khó coi hơn, cung chủ này có cần phô trương như vậy không chứ. Lăng Thiên Hạo đứng trên cây nhìn về phía đối diện. Là một tên nam nhân lam y, hai chân bám trên cây, đang đu ngược trên cây rõ ràng là bộ dáng của khỉ. Trên tay còn cầm một vỏ hoa đào rãi xuống, chiếc mặt nạ màu sắc sặc sỡ. Đây rốt cuộc là người? Khỉ? Hay tắc kè bông vậy?
Phát hiện người trên thân cây đối diện nhìn mình như sinh vật lạ. Nhược Ảnh ném vỏ hoa đào xuống. Đứng dậy trên cành cây.
“Ngươi nhìn ta như vậy không phải thích ta chứ? Đúng là biến thái” Nhược Ảnh rùng mình nói.
“Ngươi…” Lăng Thiên Hạo nói không nên lời. Biến thái? Hắn không biết là gì nhưng chắc là không phải lời gì tốt. Nhưng cách nói chuyện này thật quen.
Nhưng vỏ hoa nàng ném lúc nãy lại rất trùng hợp mà đáp xuống đầu Thiên Nguyệt. Lăng Kỳ Phong đứng một bên xem từ nãy đến giờ thật cũng không biết nói sao? Đây là tình huống gì đây?
Còn tại một nơi nào đó
Đương nhiên nàng đi trong khi có sự theo dõi của Sở Thiên là nhờ Chu Tước rồi.
“Ngươi mau nói rốt cuộc có ý đồ gì?” Chu Tước tay cầm kiếm chỉ về phía Sở Thiên nói. Tên này là cung chủ nhờ nàng xử lí, nhưng lại không nghĩ đến nàng đánh không lại hắn chứ?
Sở Thiên hắn cũng bị bà cô trước mặt làm cho mệt rồi, đây có phải nữ tử không vậy. Rõ ràng đánh không lại hắn mà cứ bám theo hắn không chịu tha là sao vậy? Mấy ngày nay hắn theo dõi hai nữ tử kia hoàn toàn không phát hiện điều gì bất thường, lại xui xẻo bị bà cô trước mặt này phát hiện, làm mất dấu nữ tử kia. Sở Thiên dùng khinh công rời đi, quăng cho Chu Tước một cục bơ. Sắc mặt khó coi có cần phũ vậy không.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!