Xuyên Vào Game Thiếu Nữ, Ta Phải Làm Nữ Phụ Thật Sao? Ôi Không!
Chương 34: Rắc rối thứ nhất
*Kị sĩ đổi thành Kỵ sĩ ( thật ra cũng chẳng khác gì nhau nhưng ta thấy người ta để Kỵ sĩ khá nhiều nên đổi lại thành Kỵ sĩ cho giống họ luôn.)
Sau khi biết được bên trong cánh cổng đen đó không phải là dungeon mà là một hang động chứa quái vật do chính Sylia sở hữu thì ta sốc cực nặng.
Người có khả năng triệu hồi quái vật ở thế giới này rất hiếm vì đa số người ở đây đều là kỵ sĩ cùng pháp sư.
Nếu Sylia là một pháp sư triệu hồi vậy thì tại sao cô ấy lại dạy cho tổ kỵ sĩ?
Chỉ có hai khả năng xảy ra trong trường hợp này.
1. Hết giáo viên.
Ta không nghĩ trong cung điện lại thiếu thốn người đến thế.
2. Dạy thay.
Cái này nghe hợp lý hơn.
Ta nghi ngờ khả năng của cô ấy còn hơn cả triệu hồi.
Giờ thì tại sao Sylia phải dạy thay giáo viên của tổ kỵ sĩ?
Trong khi ta đang suy nghĩ thì Sylia đã giải thích xong về bài huấn luyện đầu tiên của đội.
“Tốt lắm! Bắt đầu nào các em.”
Tất cả mọi người bắt đầu di chuyển ra bên ngoài.
“Này Alisha, cô lại ngẩn ngơ gì đấy? Đi thôi!”
Eric lên tiếng kéo ta về thực tại.
“Hả gì cơ? À, từ từ đến liền đây.”
Ta nhanh chóng chạy đến chỗ Eric cùng hai người kia.
Đến khi đến gần thì chỗ đứng của đội năm bỗng dưng biến mất khiến cả đội rơi xuống.
“Trời ơi!! Gì thế này??”
Khi rơi xuống hố thì ta nghe thấy tiếng của các đội khác vang lên.
Eh? Những người khác cũng như thế này à?
Sylia đứng ở trên cầm một cái remote đã được ấn nút và cười thật to.
“Fufu ~ Đội nào sẽ hoàn thành trước đây nhỉ? Thật mong chờ. Giờ thì đi tìm Raran nào.”
Nói xong, Sylia quăng cái remote đi, dùng ma thuật dịch chuyển rồi biến mất.
Ta cố gắng giữ cái váy đừng bay lên rồi lên tiếng hỏi mọi người.
Không hiểu sao ta có cảm giác Deja Vu.
“Chúng ta rơi như thế này khi nào mới dừng đây…”
“Không biết.”
“Woaaa cái hố này sâu thật đấy.”
“Tôi chóng mặt quá…”
Ta nhìn ba người họ mỗi người một câu trả lời.
“Ồ! Alisha cô mặc màu đen à?”
“Cấm nhìn lên.”
Ta đen mặt nhìn Tiger, Eric cùng Minta nghe được giả vờ chưa nghe thấy gì hết.
Alisha:…
Cố gắng giữ váy đừng bay lên thì ta phát hiện ra một điểm sáng ở phía trước.
“Sắp đến nơi rồi, cơ mà tôi không biết rằng Sylia lại làm mấy cái hố này đấy…”
Khi gần thấy được phong cảnh bên ngoài hố thì vị trí rơi bị đảo ngược.
Mọi người rơi đè vào nhau.
“Này mọi người đừng đè tôi nữa!! Nặng quá đi mất!!”
“Alisha bỏ đùi cô ra khỏi mặt tôi!! Hử? *ngửi ngửi* Có mùi gì trên cơ thể cô đấy?…”
“Này! Eric đừng ngửi nữa, anh không phải là động vật đâu. Tiger bỏ mặt và tay anh ra khỏi ngực tôi!! Nhanh chóng đứng lên đi anh nặng quá đi mất!!!”
“Ưm ưm… Phù… Thở được rồi. Hửm?… Alisha… Ngực cô bự thêm đấy à? Thật không ngờ đấy…”
Cả ba người ngọ ngậy khiến Minta nằm ở dưới càng thêm khổ chỉ có thể thốt nhỏ ra một từ.
“…Cứu…”
Ta cực khổ đẩy Tiger ra khỏi người rồi nhanh chóng kéo Minta đang nằm ở dưới Eric ra.
Tội thằng bé, cả ba người đều nằm đè lên cơ thể nhỏ bé đó, sức nặng của cả ba người đối với cơ thể của Minta đương nhiên là kém xa… Cơ mà hình như Minta bất tỉnh mất rồi.
Thở dài một tiếng ta bế Minta lên lưng của Tiger.
“Cậu ta bất tỉnh rồi, liệu hồn mà chăm sóc Minta cho thật kỹ đấy Tiger. Nếu không thì…”
Tiger chảy mồ hôi hột nhìn ta.
“Rồi rồi tôi biết mà.”
Liếc Tiger xong ta chuyển hướng sang đội trưởng thì phát hiện hắn ta vẫn đang nằm dưới đất.
Alisha:…Đội trưởng hình như anh tính nằm ở đây luôn thì phải?
Kéo hắn ta lên ta nhìn hắn rồi báo cáo đội bị bất tỉnh một người.
Eric nhìn ta sờ sờ mũi hừ lạnh một cái rồi bước đi.
Ta giật giật khóe miệng, thật không hiểu nổi hắn nghĩ gì trong đầu. Ta cùng Tiger nhanh chóng đuổi theo Eric.
“Cơ mà chúng ta phải làm gì thế?”
Tiger nhìn ta rồi nói.
“Alisha, cô lúc đó không nghe Sylia nói gì hết đúng không?”
Ta lập tức quay mặt sang chỗ khác.
Tiger thở dài bất lực kể lại những gì Sylia đã nói cho ta.
“Vậy là phải lấy lá cờ đó trước khi những đội khác giành được?”
“Đúng vậy.”
Tiger vừa nói vừa cõng Minta nên đành quẹt mồ hôi trên trán vào vai.
Thật thì lá cờ đó có liên quan gì đến bài huấn luyện lần này nhờ? Ta chẳng thấy có gì là tình đồng đội trong bài huấn luyện này.
Có thật là Sylia đang kết nối mọi người với nhau không?…
Haizz… Hoàn thành bài huấn luyện này thật nhanh rồi về thôi.
Địa điểm hiện tại ở đây là?…
Ta nhìn xung quanh thì thấy cây cối ở khắp mọi nơi. Đi thêm một chút nữa để ra ngoài vậy.
Ta cùng mọi người tăng tốc di chuyển ra ngoài.
Ôi trời… Trong khu rừng này toàn những con côn trùng cỡ lớn. Ughh, ta cảm thấy kinh tởm.
Rút kiếm, ta vừa dọn đường đi cho đội vừa giết những con côn trùng gây hại.
“Tại sao chém mãi mà vẫn không hết thế này?”
Ta rên rỉ với hai người kia.
Tiger nghe vậy cười nhạo khiến ta liếc nhìn anh ta. Tính chửi anh ta thì Eric lên tiếng khiến ta cùng Tiger im lại.
“Suỵt. Có tiếng gì đó.”
Tập trung nghe thì quả thật có tiếng “vo ve” cùng “xì xào” khá lớn đang vang lên.
Này… Không phải như ta nghĩ chứ?
Quả nhiên là nguyên một đàn côn trùng cùng một đàn ma thú cấp thấp đang chạy đến chỗ chúng ta đang đứng.
Arghh, không phải là xui đến thế chứ!?
“Tiger! Nhớ giữ thật chặt Minta vào. Nhớ đừng làm mất dấu nhau. Đội trưởng! Tôi không giỏi định hướng nên mọi chuyện còn lại nhờ anh.”
Ta nhanh chóng chạy đến chỗ Eric bám tay vào áo hắn và ra lệnh chạy.
Nhìn mặt Eric có vẻ không được tốt vì tay ta bám vào áo hắn, nhưng vì mạng sống nên hắn ta mặc kệ ta làm gì và bắt đầu chạy.
Chạy kế bên Eric thật khổ sở. Ta không nghĩ đến hắn ta lại chạy nhanh như thế.
Nếu đây là một cuộc thi thể thao môn chạy đôi chắc chắn ta và Eric có thể đạt giải nhất.
Không hiểu sao ta lại có cảm giác muốn khóc.
Có thể vì chạy quá cực khổ chăng?
Nắm thật chặt áo hắn, ta vận hết công sức vào chạy và cố gắng khiến nước mắt đừng rơi ra.
Quay đầu lại nhìn Tiger thì thấy anh ta đang bế Minta chạy như điên, đằng sau anh ta là đám côn trùng, ma thú.
Lần này Tiger là người chịu khổ nhất rồi…
Hy vọng sau cuộc chạy đuổi này sẽ không có rắc rối nào khác bất ngờ xảy ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!