Xuyên Vào Game Thiếu Nữ, Ta Phải Làm Nữ Phụ Thật Sao? Ôi Không!
Chương 41: Vị trí của lá cờ
Lấy lại được bình tĩnh, ta cùng Iori nhìn nhau rồi trò truyện qua tâm trí.
“Iori, tên này có vấn đề.”
“Ta cũng thấy thế…”
“Phải làm gì đây?”
“Giết.”
“Không được, không được.”
“Sử dụng cuốn sách?”
“Cơ thể ta vẫn chưa hồi phục.”
Ta nghi ngờ lần sử dụng cuốn sách gần đây nhất đã khiến ta gặp ảo giác. Thật kỳ lạ vì trước đây khi sử dụng cuốn sách chỉ gặp phải thương tổn cơ thể chứ không như cái ảo giác ở suối nước nóng.
“…”
Trong khi hai người đang trò truyện thì chàng trai kỳ lạ đang đứng bên kia thở dài lẩm nhẩm cách nói của mình chắc đã sai rồi.
Bám chặt vào Iori ta lên tiếng với anh chàng kia.
“Không bao giờ! Tôi đã có hôn phu. Giờ thì mau thả tôi ra, đồng đội của tôi có thể đang gặp nguy hiểm!”
Sau khi ta nói xong câu đó thì ngay lập lức anh chàng kia quỳ xuống.
Ta cùng Iori giật mình nhìn anh ta đang quỳ.
“Xin hãy mang tôi theo! Ở đây chỉ có mình tôi, tôi muốn được ra bên ngoài. Làm ơn!”
“Eh?”
Ta quay sang nhìn Iori.
“Iori?”
“Tùy theo ý ngươi Alisha. Anh ta là hồn thể của một viên đá, bị kẹt trong bóng tối chắc hẳn rất cô đơn…”
“… Nếu Iori đã nói vậy thì ta sẽ nghe theo ngươi.”
Cười nhẹ với hắn, ta lấy bàn tay đang bám vào áo hắn ra rồi đi lên vài bước đối diện với anh chàng đang quỳ kia.
“Làm thế nào để giúp anh?”
Anh chàng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt ta.
“Rất đơn giản. Việc cô cần làm là đem ta vào trong cơ thể của người chết hoặc đồ vật. Nhưng cô có thể rèn ta vào thanh kiếm.”
“Rèn vào thanh kiếm?”
Nói xong, ta chạm vào thanh kiếm được gắn bên hông.
“Đúng vậy. Thanh kiếm của cô có thể sẽ không sử dụng được lâu nữa. Hãy rèn một thanh kiếm mới và dùng tôi làm linh hồn cho nó.”
“Như vậy cũng được ư? Anh sẽ không sao chứ?”
“Không sao. Ít ra nó không tệ bằng cô đơn trong bóng tối.”
Nếu anh ta đã muốn vậy thì ta sẽ giúp anh…
“Tôi sẽ đưa cô ra ngoài, hãy giữ viên đá cẩn thận.”
Gật đầu với anh ta sau đó ta nhắm mắt lại để không bị ánh sáng phát ra từ anh ta chiếu hỏng mắt mình.
Khi mở mắt ra ta lại nằm ngay trên đống lá và bàn tay thì đang nắm viên đá.
Giơ viên đá lên trời ta chợt nhớ ra một điều.
“Haizz… Quên hỏi tên anh ta mất rồi.”
Ta đứng dậy phủi quần áo rồi nhét viên đá vào khe rãnh ngực.
“…”
Cảm thấy không được đúng cho lắm nhưng mà thôi kệ, đồng phục trường không có túi cũng chẳng tiện chút nào.
Sau khi kiểm tra mọi thứ an toàn thì ta chạy về chỗ cũ của đội thì phát hiện đống quái vật ma thú đã bị diệt sạch.
Hửm? Sao họ có thể giết hết chúng nó nhanh như vậy?
Nhận thấy được có hai bóng đen bay qua trên đầu, ta nhanh tay chạm kiếm xoay người lại nhìn.
“Ah! Một cô bé xinh đẹp.”
“Hể?”
Trước mặt ta là hai người con trai, một người đeo kính còn người còn lại trông có vẻ khá… Đẹp trai?
Không! Ý ta là cả hai đều điển trai nhưng anh chàng kia nhìn như có sức hút nào đó.
Phát hiện họ mặc trên người đồng phục của kỵ sĩ lâu năm, ta mới nhanh chóng cuối đầu chào họ.
“Xin lỗi đàn anh, thật thất lễ rồi.”
“Không sao, không sao.”
Chàng trai điển trai cười rồi nói, người bên cạnh đẩy gọng mắt kính rồi nhìn ta.
Ta cố gắng không nhìn anh ta, anh ta chỉ nhìn thôi mà cũng gây áp lực.
Trình độ của kỵ sĩ lâu năm là như thế này sao?…
Chàng trai điển trai nhận ra gì đó rồi thở dài.
“Cậu khiến cô bé sợ rồi kìa. Mau dừng lại đi.”
“Gì chứ?”
“Thật không thể nói nổi cậu.”
Chàng trai điển trai nhảy trên tảng đá xuống rút gọn khoảng khắc giữa ta cùng anh ta rồi đặt lên tay ta một nụ hôn.
“Thật vui khi được quen biết em, Alisha.”
“Doki doki ~~”
“Im miệng Iori!”
“Gì chứ? Không phải tim ngươi đang đập mạnh sao?”
Iori cười nhạo.
Ta không thèm nói chuyện với hắn nữa.
Ta cố gắng giữ trái tim đang đập mạnh này sang mức bình thường rồi đáp trả lại anh ta.
“Cũng thật vui khi quen biết đàn anh nhưng tại sao anh lại biết tên…”
Chưa nói xong thì anh ta đã trả lời.
“Em khá nổi tiếng với bọn anh. Sao lại không biết được.”
Anh ta cười xong rồi quay trở lại đứng với anh chàng mắt kính.
Nhanh…
Nhanh quá! Tốc độ di chuyển ta không hề thấy…
Thật đáng sợ…
Arthur quả là có khả năng lãnh đạo vương quốc. Kỵ sĩ đã mạnh như thế này thì Pháp sư cùng Chính trị sẽ lớn và mạnh như thế nào?
“Nếu em tìm đội của mình thì họ đã quay về làng rồi đấy. Em có thể gặp lại họ ở đó.”
Sau khi nói xong câu đó thì hai người biến mất.
Ta nhìn khói bụi mà họ để lại rồi bước chân về làng.
Trong khi Alisha trên đường về làng thì hai kỵ sĩ đây đang cãi nhau.
“Đã nói với cậu là đừng làm những chuyện vô ích.”
“Vô ích? Ý cậu nói là làm quen với cô tiểu thư đó à?”
“…”
“Chẳng phải chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao rồi sao?”
“Nhưng cậu lại giết những đám quái vật ma thú không nằm trong nhiệm vụ lần này.”
“Haha, tôi chỉ rảnh tay thôi mà.”
“Tôi sẽ báo cáo với cấp trên về việc cậu sao lãng trong khi làm nhiệm vụ. Để xem tháng lương lần này của cậu sẽ giảm xuống bao nhiêu.”
Nói xong, chàng trai đeo kính tăng tốc đi trước.
“Ah! Đừng mà.”
Chàng trai điển trai la lên rồi tăng tốc chạy theo anh ta.
Vền đến làng, ta bước chân vào trong thì gặp ngay ba người họ đang ngồi đó.
Minta thở phào nhẹ nhõm.
“Alisha về rồi!”
“Này, mấy người đi mà không thèm chờ tôi à?”
“Chuyện đó cũng không phải là lỗi của chúng tôi.”
“Chúng tôi có đi tìm cô nhưng không thấy. Có lẽ cô đi quá xa chăng?”
Khi ta hỏi họ về hai người kỵ sĩ kia thì họ nói không thấy.
“Tiger, thế còn đám quái vật?”
“Không hiểu sao khi tôi mở mắt ra thì chúng nó đã tự động ngã xuống.”
Ta đứng im lặng trước câu trả lời của Tiger.
Trưởng làng bước ra nhìn đội năm rồi nói.
“Các cậu làm rất tốt mặc dù không phải là các cô cậu giết nhưng vì đã thành thật nên tôi sẽ cho các cô cậu một phần thưởng.”
“Các cô cậu cần biết vị trí của lá cờ đúng chứ?”
Cả bốn ngạc nhiên nhìn trưởng làng đang cười.
Tại sao trưởng làng lại biết về lá cờ đó chính là suy nghĩ hiện tại của đội năm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!