Xuyên? Cái Gì? Nữ? Ta Là Nam!
Chương 7: Bạch Liên Hoa lên sàn
Vì đang say mê cày game nên lúc xung quanh xôn xao Tử Phong cũng ko để ý, đến khi trước mặt vang lên một giọng nữ mềm mại gọi tên ( ko phải của) mình:
– Thi… Thiên… Nguyệt…
Thì Tử Phong mới ngẩng đầu lên nhìn 1 cái rồi lại cúi xuống chơi game tiếp. Cậu ngẩng lên vì 1 thằng con trai lịch sự sẽ ko bơ 1 cô gái đứng trước mặt mình nhưng… nếu cô gái đó là người hại mình thì sao? Có cần lịch sự nữa ko? Người vừa gọi Thiên Nguyệt chính là Bạch Tiểu Dung, Tử Phong vừa nhìn là nhận ra nên ko quan tâm. Nhưng trong mắt người khác thì Thiên Nguyệt cảm thấy hổ thẹn với Bạch Tiểu Dung nên ko dám đối mặt. Nhưng thực ra, Tử Phong cúi đầu là để tiếp tục cày game. Bạch Tiểu Dung thấy vậy thì hả hê, Thiên Nguyệt càng như vậy, mọi người càng nghĩ là do Thiên Nguyệt làm, cô ta càng đạt được mục đích. Tuy vậy nhưng bề ngoài lại tỏ ra khúm núm, e sợ, dè dặn hỏi:
– Thi… Thiên… Nguyệt… cậu đã… khỏe hơn… chưa? Tớ… tớ… xin lỗi…
Cô ta chưa nói hết câu xung quanh đã nhao nhao:
– Tiểu Dung, ko phải lỗi của cậu, là do cô ta, cậu cần gì phải xin lỗi loại người như cô ta chứ?
– Đúng vậy, là do cô ta đẩy cậu, cô ta ko xin lỗi cậu thì thôi, sao cậu phải xin lỗi cô ta?
– Chắc giờ cô ta đang oán giận vì cậu vẫn bình an mà cô ta lại bị ‘ gậy ông đập lưng ông ‘ đấy, cậu nên tránh xa cô ta một chút, nếu ko cô ta lại nổi điên lên làm thương cậu đấy!
Bla… ble… blo…
Bạch Tiểu Dung cười lạnh, đây chính là những câu nói mà cô ta muốn từ mọi người và muốn để Thiên Nguyệt nghe được: Ai cũng đứng về phía tôi, ko ai tin cô đâu! Nhưng cái người ‘ đang oán giận ‘ kia chỉ nghe và cười trong lòng, ko có phản ứng gì, vẫn nhìn điện thoại nhưng ko chơi game nữa mà tiếp tục im lặng xem diễn. Thấy cậu ko phản ứng, Bạch Tiểu Dung lại diễn tiếp, lần nay đến vai ‘ Nữ Thần hiền như Bồ Tát, mở lòng từ bi bác ái, tấm lòng cao cả, độ lượng, bao dung, vị tha,… “:
– Các cậu đừng nói… như vậy, tớ nghĩ… Thiên Nguyệt ko… cố ý… đâu, vả lại… tớ… tớ cũng ko… sao, mà cậu ấy… lại phải… nằm viện…
Bạch Tiểu Dung nói mà như nức nở, cứ đứt quãng như phải chịu ủy khuất. Mọi người thấy thế lại nhao nhao:
– Tiểu Dung cậu hiền quá nên bị cô ta bắt nạt rồi. Cô ta mà ko cố ý? Có mà cố tình thì có.
– Cậu ko phải thương xót cho loại người đó, cô ta là ‘ ác giả ác báo ‘, hại người thành ra hại mình…
Bla… ble… blo…
Bạch Tiểu Dung vẫn chưa dừng lại, ngoảnh sang Thiên Nguyệt nói tiếp:
– Thi… Thiên… Nguyệt, lúc cậu… nằm bệnh viện… tớ… tớ đã định đến thăm nhưng do… bận nên ko đi được… xin lỗi cậu…
Bạch Tiểu Dung chưa nói xong thì 1 giọng nam đã cắt ngang:
– Sao cậu phải nói dối? Cứ nói thật ra để xem cô ta dám làm gì cậu? Mộ Dung Thiên Nguyệt, là tôi ko cho cô ấy đi thăm cô. Ai mà biết được cô sẽ làm gì với cô ấy chứ?
Tử Phong lại nâng mắt rồi hạ xuống nhanh chóng:” A… lôi cả Âu Dương Vũ Phi đi à? Chuẩn bị tốt đấy! Mà Bạch Tiểu Dung, cô đến để xin lỗi hay đến để ‘ vạch tội ‘ vậy?” Bạch Tiểu Dung nghe vậy thì đắc ý trong lòng nhưng ngoài thì làm mặt lo lắng nhìn Vũ Phi nói:
– Vũ Phi… sao cậu lại nói vậy?
Rồi ngoảnh sang cậu gấp gáp giải thích:
– Thiên Nguyệt à, ko phải vậy đâu, ko phải Vũ Phi ngăn tớ, là tớ bận nên ko đến thăm cậu được…
Người ngoài nhìn vào thấy Bạch Tiểu Dung rất hiểu chuyện, dù Âu Dương Vũ Phi ko cho cô ta đi thật nhưng bào chữa như vậy là để ko làm quan hệ 2 đại gia tộc xấu đi. Nhưng sự thật là bào chữa kiểu ‘ giấu đầu hở đuôi ‘ đó thì ai chả biết chuyện Âu Dương Vũ Phi ko cho cô ta đi là thật và nói như vậy thì càng làm quan hệ 2 đại gia tộc xấu hơn. Tử Phong ở trong lòng cũng phải bật ngón cái với Bạch Tiểu Dung:” Thâm! Quá thâm! ” Âu Dương Vũ Phi khó chịu, nói tiếp:
– Tiểu Dung, cậu ko cần phải giấu, nói thẳng ra thì sao? Vốn quan hệ nhà tớ và nhà cô ta cũng chả thân thiết gì nên cậu ko phải lo.
Nghe Âu Dương Vũ Phi nói vậy, Bạch Tiểu Dung nhìn Thiên Nguyệt áy náy, cúi đầu. Âu Dương Vũ Phi thấy Bạch Tiểu Dung Như vậy thì đau lòng, nhìn Thiên Nguyệt với ánh mắt ‘ ăn tươi nuốt sống ‘ nói:
– Mộ Dung Thiên Nguyệt, cô nên biết điều 1 chút, đã làm hại người khác còn ko biết xin lỗi. Cô đừng nghĩ mình ở trong 1 đại gia tộc là oai, cô nên biết ‘ ác giả thì ác báo ‘.
Tử Phong nghe vậy cười khẩy:” Ác giả ác báo? Câu này nên dành tặng đúng người thì hơn. Giờ mình đã hiểu ả này lôi Âu Dương Vũ Phi đi làm gì rồi. Đại gia tộc? Muốn cho mọi người biết tuy nhà cô ta ko nằm trong Tam đại gia tộc nhưng vẫn có người của đại gia tộc chống lưng? Hừ, bọn Âu Dương Vũ Phi và Nam Cung Thiếu Quân này não chỉ dùng để học thôi à? Vào được lớp S mà ko đủ thông minh để biết mình bị lừa. Giỏi cái *beep*! Phi! Ta khinh! Loại con gái này mà cũng thích được, mắt mù hết cả rồi à? “.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!