Boss Xuyên Không - Nữ Phụ Xấu Xí - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Boss Xuyên Không - Nữ Phụ Xấu Xí


Chương 22


Tiếu Vy nhìn bàn tay của Tần Thú trong không trung rồi lại nhìn mặt lão ta, đút hai tay vào túi áo, thong thả nói: “Có cơm mau ăn, có rắm mau đánh, không lằng nhằng.”

Máy chủ {…} chú ý giữ hình tượng thiếu nữ đi cô gái.

Vẻ mặt Tần Thú sầm lại trong tức khắc, lão ta thu tay lại, quay về chỗ ngồi.

Con nhóc này quá tự cao, tự đại, để xem xong việc rồi lão sẽ xử con nhóc mất dạy này như thế nào.

“Vậy tôi đi thẳng vào việc chính luôn, Hàn tiểu thư, cô có thể giúp tôi lấy một thứ từ chỗ thằng nghịch tử nhà tôi không? Tôi biết cô đang ở cùng với nó. Chỉ cần cô làm được việc này, tôi đảm bảo cô có thể sống an nhàn cả đời không cần làm gì.”

Vừa nghe xong câu này, khuôn mặt Tiếu Vy lộ rõ vẻ khinh thường.

Nói toạc móng heo ra là ông muốn ông đây lấy cái bí mật liên quan đến cái ghế Tần gia chủ kia chứ gì? 

Con mẹ nó, lão già thối còn dám đánh chủ ý lên người ông đây, còn muốn ông đây làm việc cho nhà ngươi, muốn ông đây động tay với người của ông! Được rồi hôm nay nợ cũ nợ mới tính hết một thể!

Cô kéo tay áo lên, vừa kéo vừa nói: “Lão già bớt nằm mơ giữa ban ngày đi. Hôm nay, ông đây đến không phải để thương lượng với lão khọm già nhà ông mà là đến để tính sổ.”

Khuôn mặt Tần Thú có chút biến đổi, lão ta trầm giọng nói: “Tôi cho cô…” ba ngày để suy nghĩ. 

Một người như lão mà phải đi thương lượng với một con nhóc 17 tuổi đã là quá lắm rồi. Nếu cô mà còn không đồng ý thì đừng trách lão ác độc. 

Nhưng lão ta chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tiếu Vy quật ngã xuống sàn nhà, đầu quay đầy đom đóm. Tần Thú cũng không phải dạng vừa, lão ta lập tức lấy lại bình tĩnh định kháng cự. Tuy nhiên, lão ta còn chưa kịp động thủ thì đã bị Tiếu Vy đánh túi bụi không tiếc tay, đã thế còn cứ nhằm vào mặt mà đánh.

Dám bắt tay với Bành Trạch để giết Từ Mặc rồi còn sai người chặn đánh hai người bọn ông, giờ còn định lợi dụng ông đây, mẹ, hôm nay không đánh cho lão này răng môi lẫn lộn thì ông đây không làm người.

Đánh Tần Thú đến mỏi tay rồi Tiếu Vy mới tha cho lão ta. Cô vừa quay người đi thì phía sau, Tần Thú cố gắng bò đến chỗ bàn làm việc, ấn vào nút đỏ dưới gầm bàn.

“Con nhãi khốn khiếp, để xem mày thoát ra khỏi đây thế nào.” Tần Thú không ngờ, đường đường là Tần gia chủ như lão ta lại bị một con ranh miệng còn hôi sữa đánh cho thê thảm đến như vậy

Tiếu Vy nghe vậy, quay người lại, đá lão ta một cái rồi, nói với giọng tự đại “Vậy thì chống mắt lên mà xem ông đây đi ra như thế nào.”

Cô vừa dứt lời thì cánh cửa thư phòng mở tung, một đám ám vệ nhanh chóng tuôn vào phòng bao vây lấy cô, một số nhanh chóng bảo vệ cho Tần Thú đi ra khỏi thư phòng. 

Trước tình cảnh ấy, Tiếu Vy vẫn rất bình tĩnh, trên người còn toát ra vẻ kiêu ngạo, tự đại. Lần này cô không rút kiếm ra như bình thường nữa mà lấy lựu đạn ra.

Đám người này tuyệt đối không xứng để ta tế kiếm.

Nhìn thấy lựu đạn trên tay Tiếu Vy, đám người kia có chút do dự không dám tiến lên vây bắt cô.

Cô nở một nụ cười quỷ dị, nghiêng đầu nhìn bọn họ rồi tao nhã rút chốt lựu đạn ném vào đám người đó. Lựu đạn vừa ném ra thì cô cũng chạy đến chỗ cửa sổ, tung người nhảy ra ngoài.

Bên dưới cửa sổ một khoảng là mái hiên ở sân biệt thự, Tiếu Vy nhảy xuống đó rồi nhảy xuống đất, mọi động tác từ đầu đến cuối đều rất nhẹ nhàng và nhanh gọn.

Cô vừa đáp đất chưa được một giây thì…

Đoàng!

Thư phòng bên trên đột nhiên nổ tung, từng mảng tường bắn ra văng tung tóe trên nền đất, bụi tung trắng xóa, người bên trong có kẻ bị thương có kẻ đã ngưng thở, cảnh tượng rất dọa người.

Vụ nổ xảy ra ngay trên đầu là thế nhưng thủ phạm lại ung dung đi về phía cổng chính của biệt thự như không có chuyện gì xảy ra. 

Ngoài cổng biệt thự, một chiếc ferrari xuất hiện, Từ Mặc bước ra khỏi xe nhìn về phía biệt thự rồi nhấc chân đi vào, trên mặt hắn lộ rõ vẻ lo lắng cùng khẩn trương.

Hắn đang đi thì vụ nổ xảy ra, khuôn mặt hắn tái mét, chạy vội vào biệt thự.

Khi biết cô bị đưa đến đây, hắn đã rũ bỏ tất cả công việc để chạy đến đây, vậy mà vẫn muộn sao? Tần Thú, lão ta lại một lần nữa cướp đi người hắn yêu thương hay sao?

Nhưng rồi, Từ Mặc khựng lại, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang thong dong đi đến chỗ hắn.

Từ Mặc ngay lập tức xoay người, dùng hết tốc lực lao về phía bóng người kia đang bước đi.

Từ Mặc ôm lấy Tiếu Vy vào lòng, ôm chặt đến không thể chặt hơn, hận không thể nhập làm một với cô.

Tiếu Vy bị ôm đến chao đảo, đầu quay như chong chóng không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô phải mất một lúc mới nhận ra người đang ôm mình là Từ Mặc.

“Chặt quá, không thở được.” cô bị ôm đến sắp không thở được rồi. 

Từ Mặc lúc này mới nhận ra mình dùng sức quá nhiều, dần dần nới lỏng tay nhưng không buông cô ra mà vẫn ôm cô như cũ. Hắn sợ nếu buông ra thì cô sẽ biến mất.

Cô muốn ngửa mặt lên nhìn Từ Mặc nhưng một tay hắn giữ chặt gáy cô không để cô ngẩng đầu lên. 

Hai người cứ như vậy cả phút đồng hồ đến khi Tiếu Vy không chịu được cựa người đẩy từ Mặc ra thì hắn mới buông cô ra.

“Em không sao chứ?”

“Anh nghĩ em có thể bị sao? Chỉ là đi tính sổ thôi mà, có gì to tát đâu.”

“Tính sổ?”

“Đi đánh người xả giận.”

Từ Mặc hiểu lời cô vừa nói là gì, hắn khẽ thở dài, đến Tần Thú mà cô cũng lôi ra đánh được thì hắn cũng cạn lời rồi.

Vợ hắn quá mạnh mẽ khiến hắn nhiều lúc chẳng biết phải làm thế nào.

“Đừng làm chuyện nguy hiểm như thế nữa, được chứ?”

Câu hỏi đột ngột của Từ Mặc khiến Tiếu Vy có chút ngạc nhiên không biết trả lời thế nào. Cô đưa mắt nhìn Từ Mặc, đúng lúc đó hắn cũng nhìn cô, mí mắt đột nhiên hạ xuống.

“Không làm thì không làm.” trước bộ dạng này của Từ Mặc, sức phản kháng của cô là zero. 

Người đẹp làm nũng, tổng tài bá đạo Tiếu Vy không thể không rung động 

Từ Mặc cũng không hỏi nữa, hắn ôm cô ra xe, đặt cô vào ghế phụ rồi ngồi vào ghế lái khởi động xe phóng đi.

Tiếu Vy lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game, đang chơi thì hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Về nhà, em mệt rồi cần được nghỉ ngơi.”

“Về nhà gì chứ, em chưa mệt. Em chỉ đường, anh đưa em đến một nơi, xong việc ở đó thì hai chúng ta sẽ về.”

Từ Mặc nghĩ một chút rồi gật đầu, đưa cô đi.

Hai người đi đến một vùng ngoại thành hẻo lánh, dừng lại trước một tòa nhà hai tầng cũ nát. Tiếu Vy bước xuống xe, Từ Mặc cũng muốn đi cùng nhưng cô không cho. Cô bảo: “Đi trả thù.”

Tiếu Vy đi đến gần tòa nhà, tìm một chỗ thích hợp, trèo lên cửa sổ tầng hai đi vào trong.

Từ Mặc nhìn theo bóng dáng thuần thục trèo cửa sổ của cô mà sầm mặt.

Còn nói sẽ không làm chuyện nguy hiểm? Trèo tường còn không nguy hiểm hay sao? Lại còn là tầng hai nữa chứ! Mà ai biết được trong tòa nhà đó có những cái gì?

Sao vợ hắn lúc nào cũng thích làm chuyện nguy hiểm vậy hả? 

Về nhất định phải dạy dỗ lại mới được!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN