Tam Quốc Sơn Đại Vương - Chương 2: Bị 'Quái' .. Cướp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Tam Quốc Sơn Đại Vương


Chương 2: Bị 'Quái' .. Cướp


Rất nhanh Lục Hải phát hiện một nhúm nhỏ rau củ dại, vẫn là rau muống. Ánh mắt sáng lên Lục Hải trực tiếp nhào tới, hai ba lần liền đem đám rau này toàn bộ đào ra.

Đào xong nhóm rau dại thứ tám, Lục Hải cảm giác tinh thần chấn động, cả người giống uống RedBull một dạng sảng khoái. Lục Hải đoán rằng mình đã thăng cấp.

Bất quá khi Lục Hải mở ra thuộc tính trang sách, thì phát hiện bản thân mình hoàn toàn không có đạt thêm một điểm tăng tiến nào. Lục Hải nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đỗ tội cho “Nạn dân”, cái chức nghiệp quá cặn bã này.

Đừng xem tên Lục Hải này giống như loại tham ăn đần độn, trên thực tế hắn là rất biết tính toán đấy. Hắn thấy đào rau củ dại không chỉ có thể thăng cấp, còn có thể vì chính mình dự trữ lương thực, càng trọng yếu hơn là, chờ một hồi nữa, nếu như có người theo sơn đạo tới, bản thân có lẽ còn có thứ mà mang ra trao đổi với người ta. Đây là xã giao quy tắc.

Quả thực, nếu như kiếm được người mang bản thân hắn rời núi, trong tay ít ra cũng phải đưa chút đồ vật, dù chỉ là mấy bó rau muốn thì cũng tương đối dễ coi.

Cái này kêu là hiểu nhân tình thế thái, ứng xử làm người. Các ngươi những tên xem truyện miễn phí, xem cả một buổi hết luôn bộ truyện của người ta mà một cái “thích” hay chút “bình luận tốt” còn lười đi làm nữa thì phải học hỏi ta rất là nhiều.

Lục Hải đang đào rau củ dại say mê thì gặp lại con thỏ xám mập lúc trước, vẫn với ánh mắt kinh bỉ nhìn hắn.

Sau khi ăn no, Lục Hải đối với con thỏ lém lĩnh này cũng không ra vẻ muốn chộp tới bắt, mà ngược lại, hắn ngồi bệch xuống tảng đá bên cạnh sơn đạo mỉm cười thân thiện nhìn đầu thỏ xám. Trong bộ dạng rất thương yêu động vật mà nắm một cây rau muống chìa tới cho thỏ con ăn.

Đương nhiên lấy tính khí của loài thỏ hoang không lúc nào không đề phòng thì dĩ nhiên sẽ không nhảy ra ăn lấy cành rau muốn của này. Chẳng qua là đôi mắt tinh ranh giờ đây chuyển thành tò mò nhìn trộm Lục hải.

Lục Hải cũng không để ý đến nó nữa, tiện tay đem cành rau muống để dưới đất rồi tiếp tục đại nghiệp đào rau củ dại.

Thấy Lục Hải tựa hồ không chú ý mình, thỏ hoang cái kia lỗ tai run run, cẩn thận từng li từng tí đến gần Lục Hải thêm một bước, sau đó lại lui về phía sau mấy bước. Thỏ con cứ như thế mà tới tới lui lui dò xét rất lâu cuối cùng mới làm liều đi tới chỗ cọng rau muống. Ban đầu, nó là dùng cái mũi xinh xắn ngửi ngửi, rồi mới cẩn thận gặm ăn.

Con thỏ này rõ ràng cũng là một cái ăn hàng, cái miệng phát hiện cái cành rau muống với nó bình thường ăn cỏ còn tốt hơn thì liền đánh mạnh một gặm. Ăn càng lúc càng nhiều.

Dần dần cái tên này liền tiêu trừ trạng thái phòng bị đối với Lục Hải, thậm chí thấy Lục Hải vân luôn mỉm cười đầy thiện ý đi tới, thỏ con cũng chỉ do dự một chút rồi tiếp tục ăn mà không lựa chọn chạy trốn.

Lục Hải mỉm cười đầy thiện ý giờ đây biến thành càng vui vẻ. Thế nhưng là trong tay không biết lúc nào lại xuất hiện một hòn đá…

– Vụt…

“Bốp” một cái, trực tiếp đem con thỏ ngốc kia đập chết, con thỏ ngu này trước khi chết ý nghĩ duy nhất trong đầu đại khái sẽ là: “Mẹ, ta sẽ không bao giờ ăn đồ của người xa lạ nữa”.

“Hừ, chỉ là một con thỏ nướng, lại dám miệt thị ta, ngu si! ngươi thật sự cho rằng bản đại gia hảo tâm như vậy mời ngươi ăn rau muống sao! Cái này gọi là bẫy rập, là hố đó, ngươi hiểu không! Ha ha..”

Cảm giác chỉ số thông minh của mình đã hoàn toàn nghiền ép thỏ con, Lục Hải đắc ý cười to. Nắm lên con thỏ xám, Lục Hải vừa chú ý đến cột thuộc tính của mình trên trang sách trong suốt. Đúng như dự đoán, một cái hệ thống tin tức nhảy ra, Lục Hải cũng ở đây đồng thời một lần nữa thăng cấp.

Cái này một con thỏ nhỏ cho Lục Hải đến 5 điểm kinh nghiệm, so với đào rau củ dại nhiều hơn rất nhiều. Bất quá cân nhắc đến thỏ mặc dù chỉ số thông minh không có bao nhiêu, nhưng nó nhanh nhẹn, cũng không dễ gì bắt được thêm đầu thứ hai, muốn thăng cấp tiếp Lục Hải cảm giác mình trước mắt vẫn là đào rau củ dại đi thôi.

Lên tới cấp 3, Lục Hải ở trên thuộc tính của mình như cũ vẫn không có thay đổi gì. Tình huống này làm cho hắn vò đầu đến năm bảy lần mà chẳng cách nào hiểu nổi. Không phải chơi trò chơi mỗi khi lên cấp thì tăng thuộc tính hay sao?

Quái thật!

Tuy nhiên chuyện này tạm thời để sau lại đùa nghịch. Bởi vì Lục hải vừa nhận ra hiện tại đã là xế chiều rồi. Căn cứ vào vị trí mặt trời thì bây giờ khả năng là 2-3 giờ gì đó. Nếu như không tìm được cách rời khỏi khu rừng này sớm thì đến trời tối khả năng sẽ phải ngủ lại nơi rừng hoang núi vắng này. Đây là kết cục hắn không bao giờ muốn gặp.

Ai biết rừng hoang núi vắng sẽ có hay không đại sói độc xà, hay rết khổng lồ gì gì đó chứ. Hơn nữa vạn nhất lại nhảy ra một nữ tặc cướp tiền cướp sắc thì sao? Như vậy liền nhức đầu đây, nếu quả thật như vậy thì không biết mình nên phối hợp nữ tặc hay.. vẫn là phối hợp tặc nữ đây.

Bề bộn đem đầy rau củ dại dọn dẹp một chút, bó thành bó lớn rồi thuận tay xé một mạnh vải trên bộ đồ cổ trang rách rười trên người một miếng vải nhỏ dài, cột lại bó rau lớn rồi vác vai đi.

Lục Hải một tay các bó rau dại, một tay sách tai thỏ mập hướng sơn đạo bên phải đi tới. Đi được một đoạn xa, Lục Hải tựa hồ nhìn thấy phía trước có một cái kiến trúc, giống như là miếu tự vậy. Đến khi tầm mắt rõ ràng thì đúng là một cái miếu nhỏ cũ nát. Trong lòng mừng rỡ, Lục Hãi bước chân càng thêm nhanh, bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình lúc này.

Lục Hải dự định đi lên xem có ai bên trong không. Tốt nhất là có người trong đó để hỏi một chút đường, thuận tiện còn ngủ nhờ một đêm.

Gia hỏa không tim không phổi này vừa lắc lư đung đưa bó rau củ dại sau lưng vừa tí tửng hướng về con thỏ xám mà lèm bèm. Bộ dạng hết sức sung sướng lại quên mất hiện tại thế giới này đã không còn là thế giới của hắn ban đầu rồi. Mà cái kiến trúc nhỏ trước mặt không chừng chẳng phải là miếu tự gì mà lại còn có khả năng là sơn trại ấy là.

Lục Hải cũng không ý thức được bản thân mình phạm sai lầm, hắn mười phần hưng phất bước nhanh trên sơn đạo…

Ngay lúc hắn chạy đến trước căn kiến trúc kia chừng 10 mét thì bất tình lình một thô tráng hán thô kệt nhảy ra, mặc trên người vải thô y phục, ngũ quan dữ tợn, trong tay cầm một thanh phá đao rỉ sét chỉ thẳng mặt Lục Hải hét lên:

“Oanh, tên lưu dân kia nghe đây. Núi này do ta xây, đường này do ta mở, muốn sống thì lưu lại tiền qua đường!”

“Oái..! Chết c* m* nó rồi. Không lẽ hôm nay là gặp phải sơn tặc thu lộ phí trong truyền thuyết sao. Mẹ nó, không lẽ ăn hên như vậy chứ, giời ạ!” – Lục Hải cứng đơ người, mặt chữ A, mồm chữ O mà trân trân nhìn tên sơn tặc to lớn trước mặt mình.

Biểu tình hết sức hung hăn của tên sơn tặc làm cho Lục Hải, một tên chưa gặp qua đao thương chém nhau cảm giác muốn căng cứng, suýt chút nữa tè ra cả quần. Đần đần độn độn quỳ xuống, cầm trong tay thỏ xám và cả bó rau củ dại đưa lên.

“A..a. Đại gia tha mạng, tha mạng a! Tiểu đệ nghèo rớt mùng tơi, chi có chút này đồ vật, đại gia cầm giúp cho a.”

Thật kì lạ là cái tên sơn tặc kia chìa tay hướng nhóm đồ vật mà Lục Hải đưa lên “chộp” một phát thật mạnh rồi ôm đống rau củ và thỏ đó trực tiếp xoay người đi, quay đầu liền chui vào trong căn miếu nhỏ rồi biệt tích, không hề phát ra một chút động tĩnh.

Mãi đến gần năm phút sau, Lục Hải mới hoàn toàn tỉnh hồn lại, bấy giờ mới ý thức được, nơi này là một cái tàn khốc thế giới a!

Cái này đã không phải là hắn nguyên bản một xã hội hòa bình nữa rồi. Giời ạ! Lại có người giữa ban ngày ban mặt dám cướp hắn mất sạch sành sanh. Được rồi, ta phải nhẫn thôi, thời thế thay đổi, không bị chém là may rồi, của đi thay người thôi hic hic..

Đúng lúc này, hệ thống trong đầu lại gửi cho hắn một tin tức nhắc nhở: [Người chơi thân mến, người vừa bị Sơn Tặc (cấp 1) đánh cướp, mất đi rau củ dại 10 phần, thỏ hoang 1 con]

“Con m* nó! Lão tử bị cướp ngươi vui lắm sao, thích chí lắm sao. Lại còn cái gì nhắc nhở? ta bị cướp ta còn không biết? Lại cần người cái bộ máy tính chết tiệt đến nhăc nhở sao? Đi chết đi!”

Lục Hải cáu.

Bất quá giờ có cáu hơn nữa thì làm được gì đây. Dù sao trong tay không tấc sắt, cũng không thể cùng người ta liều mạng đâu à. Bồi hồi nữa ngày, Lục Hải mới nhận thêm một phần tin tức mới:

[Thông tin Sơn tặc (LV: 1):

Thuộc tính

Lực lượng: 2

Nhanh nhẹn: 2

Trí lực: 1

Thể chế: 2

Vũ khí trang bị: Rỉ sét sắt đao

Kỹ năng: Cơ sở đao pháp

Trừ trí lực ra, tất cả thuộc tính khác cơ bản đều gấp đôi Lục Hải hắn. Lại thêm trong tay người ta nắm cây đao nữa a.

Bất quá cái tên Lục Hải này xem ra cũng có tính nhẫn nại, mặc dù tạm thời rút lui, nhưng hắn không có trực tiếp rời đi, chỉ lỡn vỡn ở xung quanh ngôi miếu này mười mấy mét thôi. Ngồi dưới một gốc cây đem chuyện này ngẫm đi ngẫm lại, cuối cùng cũng không phải loại đầu óc vứt đi mà cho ra một cái kết luận. Đó chính là:

“Tên sơn tặc kia rất có thể là một con hoang dã “Quái””.

Tại sao hắn lại kết luận như thế?

Điểm đầu tiên là tên kia quá khác thường, từ đầu tới cuối chỉ nói đúng một câu “..Núi này do ta xây, đường này do ta mở, muốn sống thì lưu lại tiền qua đường!”, hơn nữa cướp xong cũng không có kiểm tra chiến lợi phẩm, càng không có lục soát trên người Lục Hải hắn, mà lại trực tiếp xoay người rời đi.

Càng làm cho Lục Hải hoài nghi là, hệ thống cho ra tin tức cùng với tên kia thuộc tính, trọng điểm là trên cái tên. Đúng vậy, đầu sơn tắc chỉ gọi bằng một tiếng Sơn tặc mà không có tên họ, lại còn chú thích (cấp 1) nữa chứ. Lại thêm tất các những chuyện vừa trải qua từ lúc vừa tỉnh tới bây giờ thì hắn đoán cái hệ thống trong đầu chính là một chò chơi không khác. Mà đã là trò chơi thì..

“Ái chà chà.. Nếu như ca đoán không lầm thì cái tên Sơn tặc (lv1) này chắc chắc là 1 còn “Quái” hoang dã. Đúng đúng, nhất định là vậy. Với kinh nghiệm chơi qua không ít trò chơi điện tử thì cái tên này.. Chắc chắc là thế.”

Nghĩ đến đây, Lục Hải lại càng phát bực, tức đến muốn bốc lửa. Giời ạ, mình lại bị một con cấp một tiểu quái cướp!

Chuyện này có thể nhẫn sao? Tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được, Lục Hải quyết định đi diệt con quái kia, đem mình thỏ xám mập đoạt lại, thuận tiện vãn hồi một chút tự tôn. Không sai, phải diệt nó!

Lục Hải đơn giản so sánh một chút thực lực xong phương cũng biết, bản thân hắn chính diện đối đầu thất nhiên phải đối thủ của tên kia, cho nên.. hắc hăc, chính diện không đánh được cũng không có nghĩa là phụ diện cũng chịu thua nha!

Vì tôn nghiêm, vì lương thực bổn đại gia không ngại khu sử âm mưu quỷ kế.

Lục Hải đầu tiên lại chạy đến sơn đạo phía xa, tốn hơn nửa canh giờ đào ra một đám rau dại, hắn muốn dùng mấy bó rau này làm mồi dụ tên sơn tặc kia. Thế nhưng không biết có phải cái chức nghiệp nạn dân này phẩm chất nát bét hay không mà chỉ mới đào mấy bó rau đã thăng lên cấp 4 bảy tám thành, cách cấp 5 chẳng xa nữa.

Nguyên bản Lục Hải cái tên ăn hàng này dự định là trực tiếp thăng thêm vài cấp nữa xem thuộc tính cơ thể của mình có phát sinh biến hóa gì không rồi lại trả thù tên kia. thế nhưng thăng liền từ cấp 1 đến cấp 4 vẫn chẳng có gì thay đổi. Làm cho hắn bực bổi chửi rủa hệ thống cấp thấp này cả tiếng đồng hồ. Chẳng qua thấy trời sắp tối nên Lục Hải đành bỏ qua nghi vấn khó hiểu này, tay chân càng hấp tấp chạy đến địa điểm “quái” Sơn tặc vừa xuất hiện.

Đang đến gần chỗ sơn tặc chạy ra, Lục Hải bỏ hết đống rau dại xuống gốc cây bên đường rồi chỉ sách 1 bó chạy đến. Nguyên bản kế hoạch của hắn là sẽ tiên lục để “bị cướp” rồi xác định xem bên trong miếu có còn tên nào nữa hay không. Nếu quả thật bên trong có thêm mấy đầu sơn tặc nữa thì hắn sẽ tìm kế khác. Còn không thì trực tiếp xử lý cái tên kia, cướp lại lương thực rồi vào miếu ngủ một đêm. Có thỏ mập thì khẩu phần tối nay của hắn sẽ không đến nổi nào.

Lần đầu tiên, Lục Hãi vẫn giống tuồng cũ giả bộ đi ngang qua, tên sơn tặc kia lao ra cướp, kết quả là hắn ngoan ngoãn “nộp rau” rồi quay về.

Lần thứ hai, hắn chạy nhanh xông thẳng vào trong cửa miếu, la lối om sòm, rốt cục vẫn là một cái sơn tặc ra. hắn xác định miếu ày chỉ có 1 con như vậy. Vừa mừng vừa háo hức đứng chờ đợt này xong rồi sẽ nhanh tìm cơ hội hạ thủ.

Lần này hắn cẩn thận từng li từng tí đi qua, chỉ chốc lát sau liền phát hiện cái kia một cái sơn tặc ngay tại sơn đạo phía trước miếu nhỏ đứng vững, ánh mắt nhìn hướn Lục Hải bến này một cách đần độn vô hồn. Lục Hải phát hiện điểm này liền khựng lại nhịp bước, giữ nguyên tư thế đó mà đứng nhìn chăm chú cái này sơn tặc.

Đến hai ba phút sau, tên sơn tặc này giống như pho tượng vậy đứng ngốc tại đó. Kiểu rằng Lục Hải mà không bước vào địa phận nhà hắn thì hắn sẽ không phát ra một tiếng.

Hai mắt Lục Hải phát sáng. Hắc.. hắc sự thật đã minh chứng nhé. 100% ngươi, một đầu “quái” hoang dã.

Sơn tặc thì oách lắm sao, không phải chỉ là cái xác không hồn lặp đi lặp lại di động như một con rối sao. hãy xem bổn đại gia làm sao trừng trị ngươi đây.

Lục Hải cẩn thận lui về, quay trở lại tại chỗ đặt bó rau dại, một lần nữa cõng lên rau củ dại, hướng về kìa tên sơn tặc nhìn chằm chằm mình mà đi tới.

Một bước, hai bước, đến!

Ngay lúc Lục Hải đặt bước chân đến vị trí quen thuộc, một đầu Sơn tặc hùng hùng hổ hổ, uy phong lẫm lẫm nhảy ra.

“Oanh, tên lưu dân kia nghe đây. Núi này do ta xây, đường này do ta mở, muốn sống thì lưu lại tiền qua đường!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN