Đường Trở Về - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Đường Trở Về


Chương 4


Sáng tác: cò lười + Lily_Carlos

Thời gian thấm thoát trôi, mới đấy mà đã bốn tháng. Cậu chủ Tĩnh Gia và cô bé Nguyệt Nhi ngày ngày bầu bạn cùng tôi chơi đùa rất là vui vẻ. 

Tuy cô bé Nguyệt Nhi bị bệnh tim bẩm sinh không thể hoạt động nhiều nhưng họ vẫn tìm ra những trò chơi để cô bé có thể chơi được.

Dường như, mọi người không còn nghĩ đến cái chết hay có lẽ đối với cậu chủ cái chết đã không còn đáng sợ nữa.

Nhưng đôi lúc trong cuộc sống không phải lúc nào cũng đều được vui vẻ thuận lợi, sẽ phải có những lúc vui những lúc buồn, vì đó là những thăng trầm trong cuộc sống.

Cậu chủ và cô bé Nguyệt Nhi làm bạn với nhau tròn  một tháng. Hôm nay là được bốn tháng 4 ngày hai người làm bạn với nhau.

Như mọi khi, Cậu chủ ở chỗ hẹn với cô bé Nguyệt Nhi chờ để khoe chiếc vòng cổ bạc mà mẹ cậu mua cho cậu chủ và tôi.  Nhưng đến giữa trưa cậu chủ vẫn không thấy cô bé tới. Cậu chủ đi qua đi lại, trong lòng lo lắng không thôi. Nguyệt Nhi chưa bao giờ trễ hẹn như thế này. 

Haizzz… Phải làm sao bây giờ, ngay cả tôi lúc này cũng cảm thấy lo lắng. Vì cô bé Nguyệt Nhi này rất là dễ thương đã cùng cậu chủ và tôi chơi đùa suốt bốn tháng qua.

Bỗng nhiên, trong đầu tôi nãy ra một ý định là sẽ dẫn cậu chủ đến phòng bệnh của cô bé.

Theo trí nhớ của tôi thì cô bé hình như là ở phòng 411. Tôi lập tức khèo lấy tay của cậu chủ sau đó chạy nhanh về hướng phòng bệnh.

Cậu chủ không hiểu ý của tôi nhưng thấy tôi chạy đi như vậy, sợ tôi bị lạc đường và bị bắt đi mất nên cũng nhanh chân đi theo sau tôi. Sau khi tới trước cửa phòng bệnh, tôi nhanh chóng liếc mắt nhìn vào trong nhưng chỉ thấy rất nhiều người đang ngồi ở đó. Cậu chủ thở hồng hộc đi theo sau tôi thoáng chốc cũng đứng trước phòng 411. Tôi chạy đến kéo ống quần của cậu chủ ý muốn để cậu ấy đi vào.

“Miểu Miểu mi muốn ta hỏi xem Nguyệt Nhi như thế nào sao?” Cậu chủ nhận ra được ý đồ của tôi vừa đưa tay vuốt lấy bộ lông trắng của tôi thì thầm.

Tôi cọ cọ vào người cậu chủ như thể hiện sự đồng ý. Cậu chủ đưa mắt tìm tòi xung quanh. Sau đó, Cậu chủ lập tức bắt lấy cánh tay của cô y tá đang đi ngang qua. 

“Cô ơi! cô bé Nguyệt Nhi ở phòng 411 đi đâu rồi ạ? Cháu tìm không thấy bạn ấy ạ!”

“Bệnh nhân Nguyệt Nhi phòng 411, lúc 5h sáng nay bệnh tim đột nhiên trở nặng nên đã được chuyển vào phòng cấp cứu. Các y bác sĩ đang cấp cứu trong phòng chưa rõ tình hình như thế nào.” trong giọng nói cô y tá có chút buồn.

Cậu chủ lo lắng đi qua đi lại, bàn tay ôm tôi run run. Cậu khẽ thì thầm: “Nguyệt Nhi phát bệnh nặng như vậy liệu có sao không? nếu lỡ Nguyệt Nhi không qua khỏi thì phải làm sao đây.”

Sau đó, không gian lại trở nên im ắng, chỉ có lâu lâu có vài tiếng bước chân qua lại mà thôi. Cậu chủ không giữ nỗi sự sợ hãi của mình nữa bèn ngồi sụt xuống, khóc toáng lên. Tôi cũng ngây ra không biết phải làm sao. Mấy cô y tá sợ ảnh hưởng đến bệnh nhân khác nên phải chạy tới dỗ dành cậu chủ. Nhưng nhiều người tới dỗ cũng không làm nguôi đi sự sợ hãi của cậu chủ. Các cô y tá buộc phải gọi mẹ của cậu chủ tới cùng cậu chủ.

Và cuối cùng việc gì tới cũng đã tới, bác sĩ phẩu thuật cho cô bé Nguyệt Nhi cũng bước ra và thông báo tin buồn cho người nhà của cô bé.

“Mẹ… ơi! Con sợ lắm. Bạn Nguyệt Nhi…. có phải đã bỏ con đi trước rồi không ạ?Hu…. Hu con sợ…. con sợ” Cậu chủ vừa khóc lóc vừa nói.

“Không có đâu, bạn Nguyệt Nhi chỉ là đi tới một nơi rất đẹp và ở nơi đó bạn ấy sẽ được vui vẻ. Con nên mừng cho bạn ấy chứ sao lại khóc nè.” Mẹ cậu chủ dùng hết sức có thể để an ủi cậu chủ.

“Vậy con có được gặp và chơi với bạn Nguyệt Nhi nữa không ạ? Bạn ấy chỉ có mỗi con là bạn, không có con bạn ấy sẽ rất buồn.” Cậu chủ ngừng khóc, mắt long lanh nhìn mẹ cậu nói lớn.

“Rồi con sẽ gặp, nhưng giờ con chưa gặp được. Con phải thật ngoan ngoãn mới có thể gặp lại được bạn ấy”.

Tôi biết cậu ấy nhận thấy được sự ra đi của Nguyệt Nhi nên mới khóc lớn như vậy, từ khi bị bệnh cậu ấy trở nên trưởng thành hơn. Tuy vậy cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ nên cậu ấy lựa chọn trốn tránh vấn đề.

Vậy là sự kiện đau lòng đó cứ thế dần dần chìm vào quên lãng theo từng ngày. Mỗi ngày trôi qua, Cậu chủ đều phải điều trị bằng thuốc, mà liều lượng thuốc ngày càng tăng nên sự đau đớn cũng ngày càng tăng lên. Cậu chủ ngày một xanh xao gầy gò.

Nhưng nhờ có tôi, có mẹ cậu chủ và những bệnh nhân xung quanh mà trên môi cậu chủ luôn nở nụ cười vui vẻ. 

Nhưng ánh sáng trong đôi mắt của cậu mờ nhạt đi rất nhiều, vì sự ra đi của Nguyệt Nhi mà hy vọng của cậu cũng bị dập tắt thêm một chút. Cậu cố gắng đến vậy chỉ để làm mẹ yên tâm mà thôi.

Đôi lúc, tôi mong sao cho thời gian cứ dừng lại ở tại khoảng khắc này để tôi được mãi chứng kiến nụ cười trên môi của cậu chủ dù cho nó đã mất đi một phần sức sống nhưng cậu ấy vẫn còn sống không phải sao. Dù sao, cậu chủ cũng còn quá nhỏ, bắt cậu phải rời xa thế giới này quả thật rất tàn nhẫn.

Nhưng trời không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi. 

Vào một ngày cuối thu, bệnh tình của cậu chủ đã trở nặng. Lúc này, cậu chủ chỉ nằm ở trên giường, phải truyền dịch dinh dưỡng vì không ăn uống được gì. Cậu chủ lúc nào cũng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Và rồi một đêm đó, cậu chủ đã không thể gắng gượng được nữa nên đã từ biệt thế giới này để đến thế giới có cô bé Nguyệt Nhi của cậu.

Tôi lặng lẽ như vậy nằm sát bên cạnh cậu chủ. Lặng lẽ chứng kiến tất cả những vui buồn hay đau đớn của cậu chủ. Giờ phút này, không còn là nhiệm vụ nữa mà là sự chân thành và thương cảm cho một kiếp người. Tôi liếm liếm bàn tay cậu chủ lần cuối, đôi mắt long lanh to tròn nhìn vào cậu chủ thật lâu, để có thể khắc sâu khuôn mặt và những ký ức đã có với cậu bé.

Và cứ thế tôi đã hoàn thành được nhiệm vụ của mình và đến lúc tôi phải trở về căn cứ của mình để tiếp tục một nhiệm vụ mới.

——phân cách tuyến không gian hệ thống—–

[Thông tin của ký chủ.]

Họ và tên: Hà Hy Quân

Tuổi: 19

Giới tính: Nữ

Nhan sắc: 4/10

Thể Lực: 5/10

Trí lực: 4/10

Khí chất: không

Kỹ năng: nấu nướng, bán manh

Điểm kinh nghiệm hiện tại: 100

[Các thuộc tính khác sẽ được cập nhật sau]

[Vì ký chủ đã có 100 điểm kinh nghiệm nên có quyền làm nhiệm vụ sơ cấp của người]

[Ký chủ hãy xác nhận chấp hành nhiệm vụ]

[Yes/no]

“Từ từ đã, ta muốn được về nhà một lần.” Hà Hy Quân nhanh chóng nói.

[Tôi sẽ đưa ký chủ về nhà một chuyến như đã hứa.]

[Bắt đầu truyền tống…5 … 4 … 3 … 2 …1]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN