Tạo Hóa Thần Đế
Chương 25: Tổ đội
Tiếng nổ lét đét từ bếp lửa vang ra, một vài tiếng hú của yêu thú thỉnh thoảng vang lên, lúc này trời đã tối. Trên bầu trời lấp lánh hàng vạn ánh sao, không biết được trong những ngôi sao đó sẽ có ngôi sao nào giống như nơi này. Ánh trăng, nơi này cũng giống như trái đất, cũng có trăng, tuy nhiên trăng ở đây to hơn rất nhiều, ánh trăng cùng ánh sáng của đống lửa càng làm cho vẻ đẹp của hai tiên tử ngồi đối diện Thiên Mặc thêm mờ ảo, mộng mị.
” Khò khò”, đó là tiếng ngáy của Bạch Vũ, nó ăn mất hai con heo rừng, hai con nai, hai con gà rừng. Thực ra thì nó còn muốn ăn nữa nhưng bị Thiên Mặc lườm sợ mất mật nên đành phải khó chịu đi ngủ, đáng ra thì yêu thú không cần đi ngủ mà tu luyện cũng được nhưng Bạch Vũ là một thần thú, nó là hậu duệ cuối cùng của thần thú thượng cổ, ngủ cũng giúp nó có thể tu luyện được, chỉ là sẽ chậm hơn tu luyện thôi. Mà còn gì thoải mái hơn là sau khi ăn ngon được đi ngủ chứ.
– Sủng vật của Thiên Mặc huynh trông rất oai phong a!
Sau khi ngắm nghía, soi siếc Bạch Vũ các kiểu thì Hàn Phong mới quay sang nói với Thiên Mặc.
– À, nó không phải là sủng vật của ta, nó là huynh đệ của ta.
– Ồ! Thật khâm phục Thiên Mặc huynh!
Trong suy nghĩ của Hàn Phong thì ” huynh đệ” mà Thiên Mặc nói ở đây là do cả yêu thú và người thanh niên trước mắt này rất gắn bó với nhau. Còn ý của Thiên Mặc thì tất nhiên là không phải như vậy rồi, đó là tình huynh đệ thật sự.
– Ha ha! Có kẻ lại xem yêu thú là huynh đệ, ngốc!
Đó là Khánh Như, cô nàng này cười cười nói nói như một đứa trẻ vậy, nhìn như một tiểu thư chưa bao giờ ra khỏi đại quan.
– Khánh Như!
Một tiếng quát nhẹ làm tiếng cười của Khánh Như im bặt, đó là Thái Hồng Ngọc, cô là người trông chín chắn nhất trong đoàn. Qua trò chuyện thì Thiên Mặc cũng biết được Hàn Phong bằng tuổi hắn đều mười bảy, Khánh Như là mười sáu tuổi và Thái Hồng Ngọc là mười chín tuổi. Theo như lời ba người nói thì họ vào Lôi Vụ Sâm Lâm để ma luyện, còn khi Thiên Mặc hỏi về gia thế thì ba người lại lảng sang chuyện khác. Cũng nhờ Minh Châu mà Thiên Mặc cũng biết tu vi của Hàn Phong là kim đan tầng một hậu kì, tu vi của Thái Hồng Ngọc là kim đan tầng hai đỉnh phong, tu vi của Khánh Như là kim đan tầng một sơ kì. Còn như tư chất thì cả ba đều thuộc hàng đỉnh cấp. Đây là một khả năng đặc biệt của Thiên minh cực châu, khi thông linh, nó có thể nhận biết được tu vi cùng tư chất của bất cứ người nào.
Có lên trời mới biết trời cao, lúc trước cứ nghĩ tư chất thượng đẳng là cao lắm rồi, ai ngờ một lúc mà hắn đã được gặp ngay ba cái tư chất đỉnh cấp rồi. Đừng nghĩ tu vi của ba người kia như thế là thấp, đó là do họ có thế lực đứng sau rất lớn. Mà một thế lực lớn thì cần chất lượng hơn số lượng nên họ cần những thiên tài này khi tu luyện cần phải chú ý tới căn cơ. Muốn ổn định căn cơ cần tự tu luyện mà không phục dụng các đan dược hay linh vật hỗ trợ tu luyện, lại còn phải tu luyện chậm, không nên hấp tấp làm hỏng căn cơ. Còn như Thiên Mặc hắn mang tư chất biến dị, lại có Minh Châu hỗ trợ không cần lo tới căn cơ bất ổn, rồi lại tu luyện bên cạnh linh mạch, thêm một hỗn độn công pháp nữa, còn gì có thể hơn thế này nữa.
– Ba người được gia tộc phân vào Lôi Vụ Sâm Lâm để tu luyện sao?
Thiên Mặc hỏi Hàn Phong.
– À… Ừm… À…
– Sao vậy có chuyện gì khó nói sao?
– Thực ra là… Chúng ta trốn đi ra ngoài!
Hàn Phong ngập ngừng nói.
– Sao!? Trốn đi!?
Thiên Mặc trợn mắt, trốn đi thì cũng trốn đi chỗ khác an toàn hơn đi, trốn vào Lôi Vụ Sâm Lâm làm gì, các người “chán cơm thèm hương khói” sao. Mà khoan nói, không ngờ ở Thủy Châu cũng có hiện tượng giới trẻ bỏ nhà đi bụi giống Trái Đất a, giới trẻ ở Trái Đất bỏ nhà đi cũng có nhiều lí do, chẳng hạn bị cấm yêu đương chẳng hạn.
– Mà các người tại sao bỏ nhà ra đi?
Thiên Mặc tiếp tục hỏi.
– Mình thích thì mình đi thôi! Chán không có gì chơi nên ra ngoài dạo chơi một chút.
– Lí do hay quá ha! Ta cũng rất khâm phục các ngươi a, đang yên đang lành vào đây để tìm phiền toái. Các ngươi cũng chưa nói mối quan hệ giữa các ngươi a!?
– À, Hồng Ngọc tỉ tỉ là biểu tỉ của ta, tỉ ấy con của đại bá của ta. Khánh Như muội là biểu muội của ta, muội ấy là con của tứ thúc của ta. Ngươi hiểu không?!
– À để từ từ, hơi rối não rồi đấy… Hồng Ngọc tỉ là con của đại bá ngươi, Khánh Như muội lại là con của thúc ngươi, vậy cha ngươi là con thứ bao nhiêu?
– Cha ta thứ hai!
– Ồ, cha ta cũng là con thứ hai…
Nói đến đây, Thiên Mặc lại trầm mặc, cha của hắn hay nói đúng hơn là cha của Lâm Mặc, đã chết từ khi hắn còn rất nhỏ. Thiên Mặc hắn không phải con ruột của ông ta nhưng dòng máu đang chảy trong người hắn vẫn là dòng máu huyết thống của người đó, dù muốn hay không thì hắn vẫn được xem là người của Lâm gia, là con của nhị đương gia. Bất cứ ai cũng vậy, thân xác là do cha mẹ cho nhưng linh hồn là do thiên địa sinh ra.
-… Thực ta thì cha ta đã chết từ khi ta còn rất nhỏ. Còn về mẹ thì trong kí ức của ta hình như chưa bao giờ xuất hiện!
– A! Chia buồn với Thiên Mặc huynh, hóa ra huynh đây mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Thôi không nói tới chuyện này nữa, ăn thịt nướng thôi!
Hàn Phong cầm cái que còn xiên con gà nướng trên bếp xuống, từng làn khói bốc ra cùng với mùi thịt thơm phức lan tỏa ra.
– Được ăn rồi, nãy giờ bị tên tham ăn kia giành ăn hết.
Khánh Như, cô nàng thấy được ăn liền cười tít cả mắt, giọng điệu còn có sự trách móc Bạch Vũ, cũng may là nó đi ngủ rồi không thì còn lâu mới được ăn.
– Muội nhìn lại muội đi, bao nhiêu thiên tài địa bảo mà gia gia cho muội, muội không ăn, thích ăn thịt nướng.
– Kệ muội chứ! Có sao đâu?! Ăn ngon mà, ngu gì không ăn?
– Khánh Như muội nói đúng, ta cũng có suy nghĩ như muội!
– Hi hi! Tỉ thấy chưa? Thiên Mặc huynh cũng giống ta a!
Một nụ cười xinh đẹp nở trên đôi môi hồng của thiếu nữ xinh đẹp, tiếng cười đó, vẻ đẹp đó cũng khiến Thiên Mặc hơi ngơ ngẩn say mê. Thực ra, Thiên Mặc hắn lúc còn ở Trái đất có một điều đặc biệt là thấy cô gái nào xinh đẹp sẽ yêu luôn, xinh đẹp đối với hắn còn phải đi kèm với tính cách nữa, không tùy tiện đâu, thì dù cô gái đó có hơn hắn vài tuổi hắn cũng yêu, chỉ là hắn chưa bao giờ nói ra với ai. Bởi lúc còn là học sinh thì hắn lo học, đi làm thì bận túi bụi, lúc trở ra làm một nhân viên bán xăng thì ngại thân phận.
– À, Hàn Phong huynh bắt bao nhiêu con vậy?
Thiên Mặc cắn một miếng thịt gà mà Hàn Phong đưa cho, vừa nhai hắn vừa hỏi.
– Hình như là vài chục con thì phải.
– Bắt nhiều vậy sao?
– Ta cũng nói nhiều mà huynh ấy cứ bắt tiếp, sát sinh nhiều động vật bình thường sẽ không tốt. Gia gia nói, tu sĩ khi giết tu sĩ hoặc yêu thú thì được, tránh giết phàm nhân hoặc con vật bình thường bởi như vậy sẽ thực sự tạo nghiệt.
Khánh Như, cô vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
– Gia gia muội nói như vậy thật sao?
– Phải!
– Chết rồi, ta không những giết mà còn giết rất nhiều nữa!
Thiên Mặc hắn không nói tới kiếp này mà là nói kiếp trước.
– Huynh giết bao nhiêu mà nhiều!
– Nhiều lắm, ta không nhớ nữa. Haiza! Bàn tay ta đã đập bẹp không biết bao nhiêu con muỗi nữa!? Tội lỗi! Tội lỗi!
– Cái gì? Muỗi?….Ha ha ha ha…
Lần này thì cả Thái Hồng Ngọc ít nói nhất cũng phải cười vì câu nói của Thiên Mặc. (Còn bạn? Bạn đã giết bao nhiêu con muỗi rồi?)
Đêm hôm đó, bốn người cùng ăn no xong rồi lại tự mình tìm chỗ tu luyện, riêng Thiên Mặc thì ôm Bạch Vũ ngủ tới sáng. Không phải là hắn không muốn tu luyện mà hắn sợ sẽ gây động tĩnh quá lớn, phiền phức tới tìm thì khổ.
Sáng hôm sau.
– Oài, lão đại ôm em làm gì thế này?! Á!…Nói đi, đêm qua lão đại đã làm gì em? Hu hu, bắt đền lão đại đó…
Mở đầu là sự ồn ào của Bạch Vũ, tên này mới sáng sớm đã nhảy cẫng lên, vừa nhảy vừa hét như bị điên.
– Ọe! Mày nghĩ gì vậy, làm cái đầu ngươi mà làm. Sáng sớm la om sòm, cẩn thận tao cho một cước vô mồm bây giờ!
Thiên Mặc đứng dậy, khởi động thân thể một chút, thầm cảm nhận chân nguyên trong đan điền. Dù hắn không tu luyện nhưng nhờ hỗn độn thôn phệ quyết mà kim đan vẫn tự hấp thu linh khí đưa vào đan điền để tăng tiến thực lực.
– Thiên Mặc huynh tính sẽ đi đâu?
Hàn Phong bước ra từ động phủ của mình, do hắn tu luyện mà không ngủ nên vừa nghe tiếng của Bạch Vũ thì đã đi ra rồi.
– Ta cũng chưa biết nữa, chắc là tiếp tục đi sâu vào rừng.
– Ta nghe nói càng đi sâu vào rừng sẽ có nhiều nguy hiểm, hay là Thiên Mặc huynh đi cùng chúng ta đi, nhiều người thì sẽ an toàn hơn.
– Như vậy liệu có làm phiền không mọi người không?
Thiên Mặc vò vò đầu nói, hắn rất sợ sẽ làm phiền mấy người này.
– Không sao đâu, Hàn Phong nói đúng đấy, đệ nên tổ đội cùng chúng ta đi!
Là Hồng Ngọc, nàng ta vừa ra khỏi động phủ thì đã nghe cuộc nói chuyện của Thiên Mặc và Hàn Phong.
– Đúng đấy, nhiều người càng an toàn càng vui!
Lúc này, Khánh Như cũng đã ra khỏi động phủ, không biết đêm qua nàng ta tu luyện thế nào mà bây giờ trông thực lực lại mạnh hơn đáng kể rồi.
– Được! Bạch Vũ, ngươi có ý kiến gì không?
– Tất nhiên là không rồi!
– Vậy cùng đi với mọi người đi!
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, bốn người một thú cùng hướng về phía sâu trong rừng mà đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!