Tạo Hóa Thần Đế
Chương 74: Lại có kẻ chọc
Thời gian này Thiên Mặc cũng có dành thời gian nghiên cứu đan dược, lúc này hắn đã có thể luyện chế linh đan cấp năm, dù không thể luyện ra đan dược tốt nhất nhưng mà ít ra thì không có trường hợp phế đan, dù sao thì trong lịch sử tu chân giới cũng chưa có kẻ nào có thể lấy tu vi kim đan sử dụng chân hỏa mà có thể luyện ra linh đan cấp năm cả.
Lúc này, từ một thung lững bước ra hai bóng người cùng một đầu bán rồng bán lân yêu thú. Đó là nhóm mấy người Thiên Mặc, Thiên Mặc cũng định đưa mấy người vào Tạo hóa giới cho an toàn nhưng Bạch Vũ thì không thích mà Nhân Hoa thì lại muốn ở bên ngoài để cho Thiên Hy có thể hấp thu linh khí thiên địa, khi nguy hiểm thì có thể tìm cách vào trong cũng được.
Thiên Mặc lấy ra một một pháp khí phi hành do hắn luyện chế rồi bay về thị trấn lúc trước, hắn không định dùng Mặc Song phi toa và phi toa của Nhất thủ lão quái, hai cái phi toa này đều là chân khí, kẻ giữ ngọc thì có tội, thứ tốt như vậy ắt dẫn đến nhiều kẻ mong ước.
– Lão đại, bây giờ phải đi đâu?
Bạch Vũ một bên khống chế phi toa hỏi Thiên Mặc. Thiên Mặc lúc này đang chơi đùa cùng Thiên Hy, nghe Bạch Vũ hỏi liền trầm ngâm một luca mới trả lời:
– Trước tiên cứ dừng chân tại thị trấn kia trước đã, phải tìm thêm linh ngọc nữa, bây giờ rách túi rồi.
Nói xong lại quay sang chơi đùa với đứa bé tiếp:
– Nhân Hoa, nàng cho con bú đi! Ừm ta cũng đang khát, ta một bên, con một bên nha!
– Hừ, lưu manh!
Thiên Mặc còn chưa nói xong đã bị Nhân Hoa tát một phát rồi đi vào phòng, thực ra đây là do Thiên Mặc bị ảnh hưởng bởi tình hương lúc trước, nếu lúc đó hắn ngăn lại thì không có việc gì, nhưng là hắn không có ngăn lại làm tình hương ngấm vào máu thịt một ít, chắc hắn phải mây mưa vài lần nữa mới hết.
…
Bên ngoài thị trấn gần Vạn Dược Sơn lúc này có một chiếc phi toa hạ xuống, từ trên phi toa đi ra một cặp vợ chồng trẻ và một đứa bé sơ sinh nhìn có lẽ là vài tháng tuổi. Hai người tiến vào bên trong thị trấn nhỏ, rồi vào một cái quán trà. Thiên Mặc ngồi xuống bàn trà kiểm tra số linh ngọc còn thừa rồi gọi lớn:
– Tiểu nhị!
– Tới đê!
Một cái mảnh khảnh thanh niên làm tiểu nhị nhanh chóng chạy tới lễ phép hỏi:
– Hai vị tiền bối muốn uống trà gì a?! Quán của vãn bối có Xích Long tỉnh, uống rất ngon!Hay để ta lấy cho hai vị hai chén nha!
– Không cần!
Thiên Mặc khoát tay, sau đó nói:
– Cho ta hai li cà phê đen không màu!
– Được, tiền bối đợi một chút!
Tiểu Nhị kinh cẩn cúi đầu nói sau đó bước đi, chỉ là mới đi được vài bước hắn liền dừng lại, trong đầu nhớ lại câu nói vừa nãy của Thiên Mặc: cà phê đen không màu? Tiểu Nhị này đứng đó ngẩn ngơ một lúc sau đó lại quay lại bàn của Thiên Mặc nói:
– Tiền bối, tiền bối vừa mới gọi cái gì cơ?!
– Một ly sữa bà thọ và ly cà phê đen!
– À! Vãn bối nhớ rồi!
Tiểu Nhị bước đi, hắn còn tự trách mình tai có vấn đề, rõ ràng là người ta gọi một ly cà phê với một ly sữa mà lại nghe thành hai ly cà phê. Thiên Mặc cười cười nhìn bóng tiểu nhị kia, người ở thế giới này thiếu tính hài hước quá a.
– Tướng công, sao có nhiều người nhìn chúng ta vậy?!
Lúc này, Nhân Hoa đang bế Thiên Hy trong tay nói với Thiên Mặc. Thiên Mặc nghe vậy liền quét thần niệm ra một chút, quả nhiên là có nhiều người đang dòm ngó phía hắn thật, à không đúng lắm, phải là đang dòm ngó Nhân Hoa mới đúng. Thiên Mặc mỉm cười nhìn lại, Nhân Hoa chính là một cực phẩm mĩ nữ, rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt của nàng giống như là mang theo mị lực vậy, nam tu ở đây ai cũng không khỏi nhìn nàng vài cái, trong lòng họ chỉ mong ước có một vị đạo lữ song tu xinh đẹp như vậy. Nhưng là khi họ nhìn thấy hài tử trong vòng tay nữ tu xinh đẹp kia thì thở dài, quá tiếc!
– Nhân Hoa, chính là do nàng quá xinh đẹp a!
Thiên Mặc cười cười, nói với Nhân Hoa, bàn tay hắn lại xoa xoa lên cặp má phúng phính của Thiên Hy, tiểu hài tử này thật sự là lớn nhanh không theo lẽ bình thường, mới mấy tuần tuổi mà lại không khác đứa bé mấy tháng tuổi là bao, cặp mắt tiểu hài tử này rất giống với mẫu thân của nó.
– Sữa and cà phê đây a!
Lúc này tiểu nhị đưa lên hai cốc lớn đưa lên đặt trên bàn Thiên Mặc rồi lui xuống. Lúc này từ bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, sau đó có một nhóm người đi vào quán trà. Thiên Mặc quan sát một chút, thấy có năm người, bốn nam một nữ. Bốn nam tu kia đều là kim đan tầng tám, nữ tu kia có vài phần xinh đẹp,là kim đan tầng tám, ừm năm người đều kim đan tầng tám. Năm người này ngồi xuống bàn trà gần với bàn của Thiên Mặc, sau đó gọi năm li trà. Thiên Mặc có để ý khi năm người này bước vào quán trà thì người trong này có vẻ hơi sợ hãi, hắn cũng có thể nghe được vài người lớn mật bàn tán nhóm người này tự xưng là ngũ trảo sơn, thực lực khá mạnh, khi cả năm người này cùng kết hợp cũng có thể đánh ngang tay với tu sĩ huyền nguyên cấp một, năm người này lúc đầu cũng thường xuyên lên Vạn Dược Sơn tầm thảo, sau đó lại ít dần, chuyển sang làm đạo tặc, thậm chí hắn còn nghe được có người nói nữ tu xinh đẹp trong nhóm người kia chính là bách hợp( đồng tính).
Thiên Mặc cũng không có hảo cảm gì về mấy người này, bởi khi năm người vừa tiến vào liền chằm chằm nhìn vào Nhân Hoa, ngay cả việc mấy người ngồi gần bàn của hắn cũng dám chắc là cố tình, lại muốn để ý tới nữ nhân của ta, giỏi!
Khi năm người đã ổn định chỗ ngồi thì một nam tu mặt dài liền cười cười truyền âm với nam tu áo xám bên cạnh:
– Quách Linh, ngươi xem tiểu thiếu phụ kia thật xinh đẹp nha! Ta cũng chưa bao giờ thưởng thức thiếu phụ, rất tò mò a!
Nam tu áo xám cười lạnh, cũng khong có truyền âm mà nhỏ giọng nói:
– Hắc hắc cũng đúng, ngươi xem bộ ngực bạo mãn kia, chắc chắn là nhiều sữa!… Lão đại, ra tay không?
Nam tu áo xám lại quay sang hỏi mặt đỏ nam tu bên cạnh hắn. Nam tu mặt đỏ này húp một ngụm trà sau đó lạnh nhạt nói:
– Mặc kệ các ngươi, thích thì làm, nhưng cũng phải quan sát một chút, không nên chọc phiền toái tới tay!
Lúc này nữ tu xinh đẹp kia nghe được ba người bàn tán liền nhỏ giọng nói:
– Quách Linh, Mã Tấu, hai người các người cho a nương hưởng thụ ké với nha!
Mã Tấu, tức là nam tu mặt dài kia nghe nữ tu kia nói liền nở nụ cười đê tiện:
– Tố Nương, ngươi lát nữa muốn chơi vậy cũng cho ta chơi ngươi được không? Dù ngươi les ta vẫn cứ nhắm mắt chấp nhận!
– Hừ! Ngươi dám động vào ta, xem tiểu đệ của ngươi có an toàn không đã!
Mã Tấu nghe vậy liền theo bản năng khép hai chân lại, cười hì hì, một bộ xin lỗi…
Thiên Mặc tất nhiên là nghe rõ ràng mấy lời nói này, ngay cả việc tên Mã Tấu kia truyền âm kia hắn cũng có thể nghe rõ ràng, không trách được, ai bảo thần niệm của hắn quá cường hãn. Mấy người này cũng là có phần coi thường hắn, lúc đầu truyền âm sau đó thì nói trực tiếp luôn, năm người này đúng là xem thường hai người Thiên Mặc. Bởi vì họ thấy Thiên Mặc trẻ tuổi, khí tức yếu ớt, tu vi chắc chắn là rất thấp, còn nữ tu kia lại có thể nhìn ra là kim đan tầng một, họ thật sự không đặt hai người vào mắt. Tất nhiên là năm người không có biết Thiên Mặc có công pháp ẩn nấp khí tức rất tốt, còn Nhân Hoa khi đó vừa mới trở thành nhân loại thực sự thì đã mang tu vi huyền nguyên trung kì rồi, chỉ là là nàng có công pháp ẩn nấp khí tức do Thiên Mặc đưa cho nên biểu hiện bên ngoài của nàng chỉ là kim đan sơ kì mà thôi.
– Cặn bã!
Thiên Mặc liếc mắt mấy người kia nói ra. Tất nhiên là năm người kia đều nghe được. Mã Tấu là kẻ đứng dậy dầu tiên, phẫn nộ chỉ vào mặt Thiên Mặc:
-Tiểu tử, ngươi vừa nói cái gì?
( Tác cầu kim phiếu độc giả ơi! Rớt top rồi)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!