Quận Vương Phi Phúc Hắc - Chương 1: Thấy chết không cứu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Quận Vương Phi Phúc Hắc


Chương 1: Thấy chết không cứu


Edit:..Lam Thiên..

”Ly Tuyết, ta yêu ngươi!”

Giọng nam trầm thấp từ tính nhưng lại khiến cho người nghe tâm rét run, rõ
ràng là một câu nói ái muội nhưng dường như lại mang theo chất độc khiến cho tâm hồn và thể xác đều đau đớn.

Thống khổ khôn cùng mang
theo oán hận nồng đậm đánh thẳng vào trong đầu, Trầm Ly Tuyết đột nhiên
mở mắt ra lại bị tình cảnh đập vào mắt làm cho nàng kinh sợ trong chốc
lát.

Có dại cao vút, mênh mông bát ngát, gió thổi qua rét lạnh,
cỏ khô lắc lư tạo thành từng gợn sóng, bầu trời u ám, giống như sắp có
mưa to.

Đây là nơi nào?

Trầm Ly Tuyết nhíu mày, rõ ràng
chính mình đang nằm phơi nắng trên bờ cát trắng tại Hawaii phong cảnh
tươi đẹp, nhưng tại sao nàng ngủ một giấc tỉnh dậy lại đến cánh đồng
hoang vu không bóng người này?

Đột nhiên một cỗ trí nhớ xa lạ
tràn vào trong đầu cùng trí nhớ vốn có của nàng nhanh chóng dung hợp,
Trầm Ly Tuyết nhíu mày, mặc dù nàng vô cùng không muốn tin tưởng nhưng
lại không thể không thừa nhận, linh hồn nàng đã xuyên không.

Chủ
nhân của thân thể này cũng tên là Trầm Ly Tuyết, từ nhỏ cùng mẫu thân
nhu nhược nhiều bệnh sống nương tựa lẫn nhau, hai tháng trước, mẫu thân
bệnh chết, nàng dưới sự giúp đỡ của người nàng tín nhiệm nhất Mục Chính
Nam – ca ca nhà bên cạnh, chuẩn bị vào kinh tìm phụ thân, nhưng buổi
tối trước ngày lên đường, Mục Chính Nam lừa gạt nàng mở cửa, thâm tình
nói với nàng là hắn yêu nàng nhưng lụa trắng trong tay hắn lại siết cổ
nàng thật chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng thống khổ ngừng thở…

Ha ha, Mục Chính Nam, yêu của ngươi chính là tự tay giết chết người mình thích sao?

”ầm ầm ầm!” Mặt đất đột nhiên chấn động, ngực Trầm Ly Tuyết vô cùng đau buốt, đầu óc choáng váng, chuyện gì vậy? Động đất sao?

Rất nhanh đứng lên, Trầm Ly Tuyết nhìn quanh mọi nơi, chỗ tiếp giáp giữa
trời và đất đột nhiên toát ra một đường màu xám tro chạy thẳng tới chỗ
nàng.

Đường màu xám tro cách nàng càng ngày càng gần, Trầm Ly
Tuyết càng xem càng rõ, đó là một đám người mặc y phục cổ trang, có nam
tử cường tráng, cũng có người già phụ nữ và trẻ con, bọn họ có chung một điểm là cả người bẩn thỉu, liều mạng chạy như điên về phía trước, vừa
chạy vừa khóc mà ở phía sau bọn họ, có rất nhiều lợn rừng, trâu rừng
cùng với rất nhiều dã thú không biết tên, giống như đều đang phát điên,
ánh mắt trợn trừng, liên tục chạy về phía trước, vó sắt dậm đạp, bốn bề
báo hiệu sự bất ổn, mặt đất chấn động.

Đây là có chuyện gì?

Trong lúc Trầm Ly Tuyết đang nghi hoặc, một lão phụ nhân không cẩn thận té
ngã trên mặt đất, trâu rừng đuổi theo phía sau đạp lên đầu lão phụ nhân, nhất thời, máu tươi bắn ra, đầu của lão phụ nhân bị giẫm bẹp, thân thể
trong nháy mắt bị chìm ngập ở giữa đàn dã thú…

”Đừng đóng cửa
thành… Chờ một chút…” Tiếng hô thê lương khiến Trầm Ly Tuyết khiếp
sợ bừng tỉnh, Trầm Ly Tuyết quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, hai
cánh cửa thành phong cách cổ xưa đang nhanh chóng khép chặt lại.

Đáng giận, người thủ thành muốn làm gì? Đem dân chúng nhốt ở bên ngoài, là muốn dân chúng bị dã thú giẫm chết sao?

Một tiếng vó sắt mang theo nguy hiểm rơi xuống, hơi thở nóng rực phun ở
phía sau lưng, Trầm Ly Tuyết cả kinh, không xong, có dã thú.

Rất
nhanh, nàng xoay người lại cùng lúc né tránh trâu rừng công kích, Trầm
Ly Tuyết cầm lấy sừng trâu xoay người leo lên lưng trâu, hai chân điểm
nhẹ đầu trâu một chút, rất nhanh, thân thể mảnh khảnh nhảy tới trước cửa thành, chỉ cần vào thành, chính mình liền an toàn!

”Phanh!”
Trầm Ly Tuyết rơi xuống đất, cùng lúc hai cánh cửa dày cũng hợp lại cùng một chỗ, ngăn cách tầm mắt nàng nhìn tình cảnh bên trong thành, cũng
dập nát hy vọng sinh tồn của mọi người, Trầm Ly Tuyết tức giận nghiến
răng nghiến lợi: đáng giận, chính mình chỉ còn cách cửa thành vài bước

Trên tường thành vốn không có người, trong nháy mắt binh lính chạy ra nhiều không đếm xuể, cả người mặc chiến giáp, trong tay cầm
cung tiễn phong cách cổ xưa, vị trí ngắm của mũi tên, tự nhiên là đàn dã thú dưới tường thành.

Phía trên của thành, một nam tử trẻ tuổi
nằm nghiêng ở ghế quý phi, híp nửa mắt, nhàn nhã hưởng thụ ba vị mỹ nhân bóp chân, đấm lưng, đút hoa quả, vẻ mặt lười biếng, đối với tình cảnh
giẫm đạp vô cùng bi thảm dưới tường thành làm như không thấy.

”A a a…” Từng trận tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, Trầm Ly Tuyết
quay đầu nhìn lại, dã thú đuổi theo đám người, thỉnh thoảng có người bị
giậm đạp chôn sống, trên vó sắt đính đầy chân tay đã bị đứt đoạn hoặc
phần cơ thể còn sót lại, theo chúng nó chạy, trên mặt đất ầm ầm dao
động.

”Mở cửa thành… Mau mở cửa thành…” Dân chúng điên cuồng, tuyệt vọng gầm hét, trên tường thành, các tướng sĩ mắt điếc tai ngơ,
cung tiễn trong tay càng kéo càng căng.

”Thân là tướng sĩ, theo
lý nên bảo hộ dân chúng an toàn, nhưng hôm nay, dân chúng bị dã thú giẫm đạp, sinh mạng bị uy hiếp, các ngươi chẳng những thờ ơ đứng ở trên
tường thành quan sát, còn đóng chặt cửa thành, thấy chết mà không cứu,
nếu như bị hoàng thượng biết được, thì chính là tội chết mất đầu, các
ngươi chịu được sao?”

Đơn thuần kêu cứu sẽ không thể đả động được đám tướng sĩ ý chí sắt đá kia, cổ đại là hoàng quyền tối thượng, Trầm
Ly Tuyết đành dùng biện pháp khác, lấy hoàng đế đến áp chế người, khiến
cho trong lòng bọn họ có cố kỵ mà phải mở cửa thành.

Các tướng sĩ có chút bị lung lay, nhưng không có hành động, ánh mắt đồng loạt nhìn
nam tử yêu nghiệt đang thản nhiên uống rượu bên kia hỏi ý, tội mất đầu
bọn họ không gánh nổi, nhưng bọn họ chỉ là binh lính, mọi việc đều phải
nghe theo mệnh lệnh của tướng lĩnh, không thể tự chủ trương.

”Chính bởi vì chúng ta phải bảo vệ dân chúng an toàn, càng thêm không thể mở
cửa thành!” Đẩy mỹ nhân ra, nam tử trẻ tuổi đứng dậy: có người dám gán
tội danh cho hắn, hắn đương nhiên phải hồi đáp

Nam tử khoảng
trừng hai mươi tuổi, mặt như quan ngọc, màu da trắng nõn, trường bào hoa lệ lộng lẫy bao quanh thân hình cao khỏe của hắn càng hiện lên vẻ cao
quý ưu nhã, phong hoa phiêu dật.

Cánh đồng hoang vu thời tiết rất lạnh nhưng hắn lại có thể phe phẩy chiếc quạt, khóe miệng nhẹ dương,
tựa tiếu phi tiếu nhìn Trầm Ly Tuyết, dung nhan tuấn mỹ yêu nghiệt làm
cho người ta không thể dời mắt nhưng lời nói ra khỏi miệng lại lãnh khốc vô tình như gió lạnh.

”Tốc độ của dã thú nhanh hơn người, cho dù mở cửa thành, cũng không thể nào cứu được các ngươi, ngược lại sẽ khiến cho dã thú nhân cơ hội xông vào, dã thú phát điên, gặp người liền tổn
thương, nếu như chúng nó vào thành, tính mạng mấy ngàn dân chúng trong
thành đều khó giữ được, đến lúc đó, chúng ta mới là thật sự phạm vào tử
tội mất đầu…”

Lời ngoài ý, đều không phải do hắn ý chí sắt đá,
thấy chết không cứu, mà là vì an nguy của dân chúng trong thành hắn phải hy sinh đám người Trầm Ly Tuyết ngoài thành, tính mạng mấy chục dân
chúng ngoài thành so với mấy ngàn dân chúng trong thành, căn bản không
đáng giá nhắc tới.

”Cô nương hiểu rõ đúng sai, nhất định sẽ không vì bản thân mà không để ý tới sinh mạng hơn một ngàn bách tính trong
thành, lại sẽ càng không bức bách chúng ta phải phạm tội mất đầu đi!”
Nam tử yêu nghiệt phe phẩy quạt, trên mặt mang theo ý cười đáng đánh
đòn.

Trầm Ly Tuyết hừ lạnh một tiếng, thật sự là nhanh mồm nhanh
miệng, lời nói giảo biện, ngắn ngủn nói vài câu, chẳng những đã giải
vây, còn muốn đem mọi tội lỗi đổ lên trên người mình, nếu như chính mình lại buộc hắn mở cửa thành, liền thành người sợ chết, tiểu nhân vô sỉ vì mạng sống không tiếc hy sinh hơn một ngàn dân chúng, sẽ nhận hết trào
phúng, thóa mạ của vạn dân…

Đàn dã thú ào ào đến bao phủ đám
người đang chạy trốn, hai bên trộn lẫn chung một chỗ, không phân rõ đâu
là người, đâu là thú, tất cả cung tiễn thủ trên tường thành đều kéo căng dây cung, sẵn sang chờ phân phó, bàn tay Trầm Ly Tuyết nắm chặt, móng
tay khảm vào trong da thịt: chiến sự xảy ra, cho dù chính mình không bị
dã thú giẫm chết thì cũng sẽ bị cung tiễn bắn chết! Chẳng lẽ thật sự
chính mình phải bỏ mạng ở đây!

Trong lúc cấp bách, Trầm Ly Tuyết nhìn thấy cách đó không xa có một cây đại thụ, ánh mắt nàng sáng lên: có biện pháp!

Trầm Ly Tuyết phi thân tiến lên hái xuống một chiếc lá, phủi phủi cát bụi
trên mặt lá để vào môi, tiếng nhạc thanh linh tuyệt vời từ từ vang lên.

”Ầm ầm!” Dã thũ hung mãnh gần trong gang tấc, mắt thấy sẽ giẫm đến nàng
nhưng Trầm Ly Tuyết lại làm như không thấy, miệng ngậm lá cây thổi dồn
dập, tiếng nhạc đột nhiên cao vút lên.

”Ầm!” Trâu rừng vọt tới chỗ Trầm Ly Tuyết, khóe miệng nam tử yêu nghiệt khẽ dương, phe phẩy chiếc quạt, thờ ơ lạnh nhạt.

Trâu rừng nâng chân trước lên giậm thật mạnh vào Trầm Ly Tuyết nhưng ở lúc chạm vào y phục của nàng lại đột nhiên ngừng lại, dưới ánh mắt kinh
ngạc của mọi người, chậm rãi buông chân xuống, yên lặng lui về phía sau
vài bước.

Nam tử yêu nghiệt nhìn Trầm Ly Tuyết, ánh mắt híp lại,
chiếc quạt khẽ lay động như có như không, khóe miệng hiện lên một ý cười có chút ý vị thâm trường, ha ha, thật sự là người thú vị!

Trâu
rừng thối lui, Trầm Ly Tuyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bất chấp tất cả
chà lau mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục thổi, tiếng nhạc trong vắt giống như dòng suối nhỏ róc rách, làm cho người ta như lạc giữa núi rừng,
tươi mát tự nhiên, ánh mắt và hơi thở bạo ngược của đám dã thú dần dần
tán đi, im lặng đứng ở trên cỏ, nhẹ lay động cái đuôi…

”Bắn
tên!” Nam tử yêu nghiệt ra lệnh một tiếng, mưa tên lướt qua Trầm Ly
Tuyết, bắn về phía lũ dã thú, một con quái vật lớn hung ác trong nháy
mắt bị bắn thành con nhím, ngã xuống đất chết…

Tiếng xé gió dần dần nhỏ lại, thẳng đến khi không còn tiếng động, Trầm Ly Tuyết liền
biết cuộc tàn sát đã kết thúc, lúc này nàng cũng ngừng thổi, ngẩng đầu,
đối diện tuấn nhan của nam tử yêu nghiệt, hắn nói: “ Khúc nhạc ngươi
vừa thổi tên là gì?”

”Thanh tâm khúc!” Thân là người nối nghiệp của thế gia trăm năm, thổi thanh tâm khúc đối Trầm Ly Tuyết là việc vô cùng nhỏ.

Không nhiều hơn nửa câu, nhìn dã thú và đám người đã chết, Trầm Ly Tuyết
không có tâm tình đi nhiều lời với tên nam tử yêu nghiệt gian trá giảo
hoạt kia, nàng xoay người muốn đi nhưng “Cạch!” Một cái mộc bài và một
khối ngọc bội từ trong tay áo nàng rơi ra, Trầm Ly Tuyết còn chưa kịp
cúi người nhặt, nam tử yêu nghiệt đã nhanh chân hơn một bước đi tới
kiểm tra.

”Ngươi tên là Trầm Ly Tuyết?” Thưởng thức khối ngọc bội và khối mộc bài trong tay, nam tử yêu nghiệt nhìn Trầm Ly Tuyết, cười
như không cười.

”Làm sao ngươi biết?” Trầm Ly Tuyết có chút kinh
ngạc, mới vào dị thế nên nàng cũng chưa cho bất kỳ ai biết tên của mình, nam tử yêu nghiệt làm thế nào mà biết được?

”Trên này có viết!” Nam tử yêu nghiệt đem chữ viết dưới mộc bài đưa cho Trầm Ly Tuyết nhìn, cư nhiên lại là một khối bài vị được làm từ gỗ cây liễu tốt nhất vô
cùng trơn bóng, phía trên viết “Vong mẫu Trầm thị Lâm Thanh Trúc”, dưới
góc phải đề một hàng chữ nhỏ: nữ nhi Trầm Ly Tuyết lập!

Trầm Ly Tuyết nhíu mày: không nghĩ tới lúc nào Trầm Ly Tuyết cũng mang theo khối bài vị này!

”Ta nghĩ, ta biết thân phận của Trầm tiểu thư!”

Trong lòng Trầm Ly Tuyết vừa động: “ Thân phận gì?”

”Trưởng đích nữ phủ Thừa Tướng Thanh Diễm Quốc!” giơ ngọc bội xanh biếc lên
trước mặt Trầm Ly Tuyết, yêu nghiệt nam tử tươi cười sáng chói: “Đây là
ngọc bội gia truyền của Trầm thị, thế gian này chỉ có một khối!” Hơn
nữa, phu nhân nguyên phối của Trầm Minh Huy cũng tên Lâm Thanh Trúc.

Ánh mắt Trầm Ly Tuyết sáng lên, không nghĩ tới, phụ thân biến mất nhiều năm của Trầm Ly Tuyết lại là thừa tướng, thân phận ngược lại không tệ,
chính mình không cần ở lại chỗ này chịu đựng đám dã thú giậm đạp: “Nơi
này cách kinh thành Thanh Diễm có xa lắm không?”

Nam tử yêu nghiệt nhẹ giọng nói: “Hơn một ngàn dặm!”

Xa như vậy! Trầm Ly Tuyết nhíu mày: xe ngựa là phương tiện thay đi bộ ở cổ đại, nhưng tốc độ xe ngựa chạy so ra kém máy bay, xe lửa ở hiện đại,
như vậy, khi nào thì mới có thể tới kinh thành?

”Quận vương phi
không cần sốt ruột, dã thú nơi này đã được giải quyết, vừa vặn ta cũng
muốn hồi kinh phục mệnh với Hoàng Thượng, chúng ta có thể cùng đồng
hành!” Giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Trầm Ly Tuyết, nam tử yêu
nghiệt mỉm cười trấn an.

”Quận vương phi?” Trầm Ly Tuyết cả kinh, trong trí nhớ của nguyên chủ, rõ ràng khối thân thể này còn chưa kết
hôn, chẳng lẽ trí nhớ bị sai lệch?

”Mười lăm năm trước đích
trưởng nữ của Tướng phủ cùng An Quận Vương đính hạ hôn ước, toàn bộ kinh thành mọi người đều biết, ta gọi ngươi một tiếng Quận vương phi, cũng
không sai…” Nam tử yêu nghiệt nhẹ giọng giải thích.

Thì ra là
như vậy! Trầm Ly Tuyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra: thân là người hiện đại
thế kỷ hai mươi mốt, nàng thật sự là không thể thích ứng được chuyện nhỏ như vậy đã kết hôn.

Còn có nam tử yêu nghiệt này, mới vừa rồi
lãnh tâm tuyệt tình như vậy, coi mạng người như cỏ rác, nay lại đại hiến ân cần, muốn dẫn chính mình hồi kinh, sợ là không có hảo tâm, hết cách, nàng chỉ cần người không phạm ta, ta cũng sẽ không phạm người, nếu như
nam tử yêu nghiệt này dám gây bất lợi với nàng, nàng tuyệt đối sẽ không
để cho hắn được sống tốt!

”Tại hạ là Nam Cung Khiếu, Trầm đại
tiểu thư có thể gọi ta là Thế Tử hoặc Khiếu!” Nam Cung Khiếu mỉm cười
hướng Trầm Ly Tuyết tự giới thiệu, cùng với người lãnh tâm tuyệt tình
thấy chết mà không cứu vừa rồi giống như hai người khác nhau: “ Lệnh
đường và Trầm đại tiểu thư lạc nhau mười lăm năm, Trầm Thừa Tướng vô
cùng thương tâm, nay ngươi còn sống trở về, khẳng định hắn sẽ vô cùng
cao hứng!” Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

Trầm Thừa
Tướng nghĩ đến Trầm Ly Tuyết có thể đã chết nên đã chuẩn bị để nhị
tiểu thư gả cho An Quận Vương nhưng hôm nay Trầm Ly Tuyết trở về, như
vậy nhị tiểu thư sẽ không cần phải gả thay, nhưng nhị tiểu thư kia
lại một lòng yêu mến An Quận Vương, chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho
Trầm Ly Tuyết đoạt vị trí Quận Vương Phi của nàng, ha ha, phủ Thừa Tướng sắp có trò hay để xem rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN