Quận Vương Phi Phúc Hắc - Chương 20: Náo loạn ngày sinh yến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
217


Quận Vương Phi Phúc Hắc


Chương 20: Náo loạn ngày sinh yến


Edit:..Lam Thiên..

Hoa viên Tướng phủ, Trầm Doanh Tuyết mặc y phục màu xanh đoan trang nhàn nhã ngồi cùng đám thiên kim danh môn nói cười vui vẻ, luận về ăn mặc, nàng cũng không khác các thiên kim tiểu thư khác mấy nhưng dung mạo tuyệt mỹ của nàng lại vượt trội đè ép đám hoa thơm cỏ lạ, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng đều rung động lòng người, nhóm thiên kim quý tộc trang điểm lỗng lẫy ngồi trong lương đình chẳng những không thể cướp đi nổi bật của nàng mà tất cả đều làm nền cho nàng.

“Doanh Tuyết, nghe nói An Quận Vương sắp về kinh phải không?” An Quận Vương là Thanh Diễm chiến thần, thân phận cao quý, khí chất xuất chúng, vẫn luôn là tình nhân trong mộng của đám nữ tử tuổi thanh xuân, tin tức hắn hồi kinh đã sớm truyền đi ồn ào huyên náo, thiên kim lễ bộ thị lang Trang Khả Hân tự nhiên cũng có nghe nói.

“Đúng vậy!” Trầm Doanh Tuyết thản nhiên cười, khuynh quốc khuynh thành, trong lòng thở dài, người nàng tâm tâm niệm niệm suốt ba năm rốt cục cũng đã trở lại!

“Doanh Tuyết, ngươi cũng sắp cập kê, lần này An Quận vương hồi kinh, hẳn là các ngươi chuẩn bị tổ chức hôn sự?” Trang Khả Hân khẽ mỉm cười, ánh mắt có chút ảm đạm.

Nhóm thiên kim danh môn thân phận cao quý đối với An Quận vương anh tuấn tiêu sái trẻ tuổi đầy hứa hẹn đều có lòng ái mộ, bất đắc dĩ trưởng đích nữ Thừa Tướng Phủ cùng An Quận vương đã sớm có hôn ước, Trầm Doanh Tuyết ở trước mặt chúng thiên kim cũng là lấy thân phận vị hôn thê của An Quận vương, nhóm thiên kim cho dù có thích An Quận vương cũng không có cơ hội làm Quận vương phi liền tan nát cõi lòng.

“Ta còn chưa có cập kê, hiện tại nói loại chuyện này, hơi sớm…” Trầm Doanh Tuyết ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt xinh đẹp lóe lên kiên định cùng âm trầm không hợp tuổi tác: chờ An Quận vương hồi kinh, để cho phụ thân hướng hoàng thượng thỉnh ý chỉ tứ hôn, nhất định phải đem hôn sự này định ra miễn cho lại phát sinh biến cố, chuyện của Trầm Ly Tuyết, có một lần liền  đã đủ…

Nghĩ đến Trầm Ly Tuyết, ánh mắt Trầm Doanh Tuyết trầm xuống, khóe miệng khẽ giơ lên một chút tươi cười âm lãnh, hiện tại nàng hẳn đã đang ở trên đường xuống hoàng tuyền đi, cư nhiên dám cùng chính mình đoạt nam nhân, muốn chết!

Thừa tướng phu nhân Lôi thị đứng bên ngoài hoa viên cách mười thước, ánh mắt từ ái nhìn Trầm Doanh Tuyết trong lương đình nhưng lời nói ra lại âm trầm làm cho người ta kinh hãi: “Bọn họ còn chưa có truyền lại tin tức sao?” Không biết vì sao, nàng có một loại dự cảm xấu giống như có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.

Đinh ma ma cúi đầu xuống ôn nhu khuyên: “Phu nhân không cần lo lắng, Trầm Ly Tuyết chỉ là một nữ tử, cho dù nàng có bản lĩnh thông thiên cũng chạy không thoát cạm bẫy ngài bày ra, nô tỳ đã sai người thủ ở cửa thành, chỉ cần xe ngựa của Tướng phủ vào thành, hắn sẽ lập tức tới báo lại…”

Lôi thị nhắm mắt, dùng sức nhu nhu cái trán, vì đối phó với Trầm Ly Tuyết nàng đã hạ cả vốn lẫn gốc, lúc lượng này cộng lại có thể đủ diệt một cái tiểu gia tộc, Trầm Ly Tuyết quả thật không có khả năng còn sống trở lại Tướng phủ…

“Phu nhân, phu nhân, không tốt…” Một gã gã sai vặt hoang mang rối loạn khẩn trương chạy tới, đầu đầy mồ hôi, ánh mắt lo lắng.

Lôi thị có chút nhíu mày: “Chuyện gì mà kích động như vậy?” Không nhìn thấy nơi này còn có tân khách sao, hô to gọi nhỏ như thế còn  ra thể thống gì?

Bởi vì chạy quá nhanh, sau khi gã sai vặt dừng lại liền thở hổn hển, lo lắng bẩm báo: “Hồi phu nhân… Trầm… Trầm Ly Tuyết… Đã trở lại…”

Cái gì? Trầm Ly Tuyết đã trở lại? Điều này sao có thể?

Lôi thị đột nhiên mở mắt, trong mắt nàng hiện lên khó có thể tin, Trầm Ly Tuyết xuất hiện ở dưới ánh mặt trời, một thân y phục váy dài màu lam tươi mát tự nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy tươi cười rực rỡ, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng đã có lãnh khí dày đặc quanh quẩn, chỉ liếc mắt một cái liền có thể đem tất cả mọi người đóng băng!

Lôi thị mí mắt kinh hoàng, trong lòng lo lắng, mờ mịt không biết làm sao, Trầm Ly Tuyết đã trở lại, nàng cư nhiên còn sống trở lại, làm sao có thể? Điều này sao có thể? Sát thủ và thổ phỉ đều thất thủ, vì sao không có tin tức truyền về? Trầm Ly Tuyết ngồi xe ngựa vào thành, chỗ cửa thành tại sao không có người đến bẩm báo, xe ngựa lớn như vậy bọn họ không có khả năng không nhìn thấy…

Trầm Ly Tuyết đi vào hoa viên, nhìn sang Lôi thị đang khiếp sợ khóe miệng khẽ dương lên tươi cười quỷ dị, nhẹ nhàng bước vào trong lương đình chỗ đám thiên kim và phu nhân đang ngồi, Lôi Nhã Dung đã ra hết sát chiêu, kế tiếp đến phiên nàng ra chiêu: “Phi thường cảm tạ các vị đã tới tham gia ngày tế trăm ngày mẫu thân của ta!” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho tất cả khách nhân trong hoa viên đều nghe thấy.

Nháy mắt, tất cả ồ lên, phu nhân cùng thiên kim tiểu thư hai mặt nhìn nhau: hôm nay không phải là ngày sinh của thừa tướng phu nhân sao? Làm sao có thể thành ngày tế trăm ngày của người đã chết?

Trên chiếc cầu nhỏ, khóe miệng Nam Cung Khiếu không ngừng co quắp, ngày sinh yên vui vẻ của người ta, nào có nửa điểm bi thương nghiêm trang của ngày tế trăm ngày, Trầm Ly Tuyết thực biết đổi trắng thay đen…

Nháy mắt, sắc mặt Lôi thị âm trầm đến đáng sợ, hôm nay là ngày sinh của nàng, Trầm Ly Tuyết lại nói thành ngày tế trăm ngày của Lâm Thanh Trúc, rõ ràng là đem vận xui cho nàng, muốn nguyền rủa nàng chết sớm một chút hay sao? Trầm Ly Tuyết, ngươi đủ độc!

Trầm Ly Tuyết bước xuống bậc thang, đón nhận ánh mắt lãnh liệt lệ quang của Lôi thị rồi đi qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy tươi cười ‘cảm kích’: “Phu nhân, ngài sai ta tới Lạc Diệp Tự cầu phật là vì muốn cho ta kinh hỉ này sao?, thật sự là cảm ơn ngài, nếu như mẫu thân ta biết ngài vì nàng làm ngày tế trăm ngày của nàng long trong như vậy, trên trời nàng có linh thiêng khẳng định sẽ phi thường cảm kích ngài…”

Trầm Ly Tuyết mở to đôi mắt trong suốt thanh thuần nhưng lời nói ra lại khiến cho Lôi thị buồn bực đến hộc máu, Trầm Ly Tuyết biết rõ hôm nay là ngày sinh của nàng, lại dám liên tục nhắc tới câu xui xẻo này, rõ ràng là đang trào phúng, nguyền rủa nàng, tiện nhân!

Lôi thị phi thường bất an, cánh tay giấu ở trong ống tay áo run rẩy, nàng rõ ràng cảm giác được, Trầm Ly Tuyết là có chuẩn bị mà đến!

“Cô nương, xin hỏi ngươi là ai?” Trầm Ly Tuyết dung mạo xinh đẹp, y phục khí chất bất phàm, thiên kim quý tộc đều nhìn ra nàng không phải người thường nhưng lại không biết thân phận thật sự của nàng.

Trầm Ly Tuyết nhìn Trang Khả Hân, tươi cười giống như tiểu hồ ly giảo hoạt: “Ta là nữ nhi của Trầm thừa tướng cùng phu nhân nguyên phối sinh ra, ta tên Trầm Ly Tuyết!” Lôi thị chán ghét làm kế thất, Trầm Ly Tuyết liền muốn khiến nàng ngồi vị trí kế thất, huống chi, nửa tháng nay, Lôi thị vẫn luôn phong tỏa tin tức nàng trở về, kinh thành không có vài người biết tới nàng, vậy nàng liền mượn yến hội lần này làm cho mọi người đều biết đến sự tồn tại của nàng!

Trầm Ly Tuyết, nữ nhi nguyên phối sinh ra? Mọi người bắt được mấu chốt trong lời nói của Trầm Ly Tuyết, ánh mắt kinh ngạc, khinh thường nhìn về phía Lôi thị.

Việc Trầm Minh Huy có nguyên phối, kinh thành có một ít người biết nhưng cũng có người không biết, hơn nữa Lâm Thanh Trúc đã chết, các nàng liền đem Lôi thị trở thành nguyên phối mà cư xử, nhưng hiện tại Trầm Ly Tuyết xuất hiện, nàng là nữ nhi do nguyên phối sinh ra, vậy Lôi thị tự nhiên chính là kế thất, thân phận, địa vị so với nguyên phối chính thê các nàng kém xa rất lớn!

Trầm Doanh Tuyết nghiến răng nghiến lợi, bàn tay mềm nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào trong thịt, trong đôi mắt đẹp lóe ra hàn quang, hận không thể lập tức đem Trầm Ly Tuyết bầm thây vạn đoạn, nàng cư nhiên còn sống trở lại, còn lớn tiếng tùy ý chửi bới mẫu thân cùng chính mình, tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân! Tuyệt đối không thể thừa nhận nàng là đích nữ đại tiểu thư tướng phủ trước mặt mọi người, nếu không, An Quận vương liền sẽ bị nàng đoạt!

Trong lúc lửa giận bốc lên, ánh mắt Trầm Doanh Tuyết sáng lên, một diệu kế hiện lên trong đầu, thở dài một tiếng thật mạnh, cao giọng tiếc hận nói: “Ly nhi biểu tỷ, ngươi nên uống dược!”

Ha! Uống dược! Những khách nhân lại khiếp sợ, này lại là xảy ra chuyện gì?

“Doanh Tuyết, ngươi hồ đồ đi, ta là thân tỷ tỷ Trầm Ly Tuyết cùng cha khác mẹ của ngươi, không phải là Ly nhi biểu tỷ gì đó!” Nhìn ánh mắt đồng tình đầy dối trá của Trầm Doanh Tuyết, Trầm Ly Tuyết cười lạnh, Trầm Doanh Tuyết thật ra có vài phần thông minh, hơi không chút để ý, suýt nữa liền hủy diệt tất cả cố gắng của chính mình, vô phương, lễ vật của chính mình còn chưa có đưa đến, trước hết bồi nàng chơi vài chiêu đi!

Trầm Doanh Tuyết thở dài, nhẹ nhàng lau khóe mắt có lẽ có nước mắt, ôn nhu nói: “Ly nhi biểu tỷ, dì mất, ngươi thương tâm quá độ, tâm tình tích tụ, không uống dược, bệnh làm sao có thể khỏi…” Danh môn quý tộc, tuyệt đối không tin tưởng nhất là lời người điên nói, đem bệnh điên áp đặt lên trên người Trầm Ly Tuyết, chỉnh chết nàng.

Trầm Ly Tuyết mỉm cười nháy mắt ánh mắt bị bịt kín một tầng hơi nước, rung động lòng người, điềm đạm đáng yêu: “Doanh Tuyết muội muội, ngươi cùng phu nhân không thích ta, có thể nói thẳng ra làm gì lại nói dối oan uổng ta như vậy…” lời ngoài ý, kế thất Lôi thị dung không được nữ nhi nguyên phối sinh ra liền suy nghĩ biện pháp tính kế nàng!

Ánh mắt mọi người nhìn phía Lôi thị nhiều hơn một tầng cân nhắc, con cái do thiếp thất sinh ra, thân phận thấp kém, nhìn không vừa mắt, có thể trừng trị một chút, nhưng Trầm Ly Tuyết là do nguyên phối sinh, Lôi thị là kế thất, tính toán thân phận đích trưởng nữ vẫn cao quý hơn, nghĩ cũng biết nàng không có hảo tâm!

Trầm Doanh Tuyết lại thở dài một tiếng, bộ dáng sở sở động lòng người, chọc người khác yêu mến: “Ly nhi biểu tỷ,  trước khi dì chết liền đem ngươi phó thác cho chúng ta, chúng ta đương nhiên phải chiếu cố ngươi tốt, không phải là ta oan uổng ngươi, ngươi bị bệnh, phải uống dược a…” Trầm Ly Tuyết cư nhiên dám cùng chính mình đấu, muốn chết!

Trang Khả Hân lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của Trầm Doanh Tuyết, nhỏ giọng nói: “Sao lại thế này?”

Trầm Doanh Tuyết chỉ chỉ đầu mình, bất đắc dĩ thở dài nói: “Nơi này của nàng không quá bình thường, hiện tại nói là thân tỷ tỷ của ta, lúc trước còn từng nói chính mình là hoàng hậu, công chúa đâu…”

Trang Khả Hân lặng lẽ lui về phía sau vài bước, rời xa Trầm Ly Tuyết, trong ánh mắt hiện lên một tia chán ghét: “Xem ra bệnh không nhẹ…”

Trầm Doanh Tuyết trong lòng cười lạnh, ở dưới diệu kế của chính mình, Trầm Ly Tuyết bệnh tình nguy kịch, bi thảm hết mức.

Trầm Doanh Tuyết lặng lẽ nháy mắt với đám hạ nhân, lạnh giọng mệnh lệnh: “Các ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau đưa Ly nhi biểu tiểu thư đi uống dược!”

“Dạ!” Vài tên ma ma thô sử đi lên trước, đưa tay kéo Trầm Ly Tuyết.

Trầm Ly Tuyết lạnh lùng cười, không tránh không né, một cước hung hăng đem các nàng đá ngã, ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, cúi tiếp lấy ra một khối ngọc bội: “Đây là ngọc bội của Trầm thị, truyền cho con trưởng không truyền cho con thứ, nếu như chư vị không tin, có thể tới kiểm nghiệm thiệt giả, nếu các ngươi cảm thấy ngọc bội có thể tạo giả, có thể đem Trầm thừa tướng gọi tới, kế mẫu và đích muội tính sai thân phận của ta, nhưng phụ thân thân sinh tuyệt đối sẽ không tính sai…” Đồng dạng chiêu thức, Trầm Doanh Tuyết cư nhiên dùng lần thứ hai, thật sự là ngu ngốc…

Gã sai vặt nhanh chóng đi thỉnh Trầm Minh Huy, đám ma ma thô sử ngã xuống mặt đất kêu rên, Trầm Doanh Tuyết tức giận tận trời lại thập phần lo lắng, vạn nhất phụ thân đến đây, thừa nhận thân phận của Trầm Ly Tuyết như vậy chẳng phải chính mình và mẫu thân sẽ mất hết mặt mũi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ…

Trong lúc nàng lo lắng bất an, gã sai vặt đi thỉnh người đã trở lại, gấp giọng bẩm báo nói: “Phu nhân, tiểu thư, thừa tướng vừa rồi có việc đã tiến cung, không ở trong phủ…”

Trầm Doanh Tuyết đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền thả lòng tâm xuống, làm ra vẻ thở dài một tiếng: “Ai, Ly nhi biểu tỷ, phụ thân của ta là không muốn thương tổn tới tự tôn của ngươi, mới rời phủ…” Trong lòng vui vẻ, ha ha, thật sự là trời đều đang giúp chính mình a, dùng danh nghĩa Trầm Ly Tuyết bị bệnh nặng bắt lại, hung hăng chỉnh chết nàng!

Trầm Ly Tuyết lạnh lùng cười, ánh mắt kết một tầng hàn băng, a, nàng như thế nào đã quên, lúc trước hậu viện tướng phủ gặp chuyện không may, Trầm Minh Huy đều luôn giúp đỡ Trầm Doanh Tuyết, hiện tại trước mặt các quý tộc kinh thành, hắn lại làm sao có thể đánh mất thể diện của Trầm Doanh Tuyết đây, không giúp nàng ta nói xấu chính mình đã là chuyện rất tốt…

“Phu nhân, Doanh Tuyết tiểu thư, Ly Tuyết tiểu thư là bản thế tử mang từ Thanh Châu về Tướng phủ, cũng đã cùng Trầm thừa tướng lấy máu nhận thức người thân, các ngươi cũng xác nhận thân thế của nàng rồi, vì sao hiện tại lại không biết?” Nam Cung Khiếu nhẹ lay động chiết phiến từ cầu nhỏ đi tới,  trên gương mặt yêu nghiệt mang theo ý cười mê người, ánh mắt tà mị lưu chuyển!

Nhóm phu nhân, thiên kim không biết Trầm Ly Tuyết, lời nói của nàng các nàng không dám dễ dàng tin tưởng, nhưng Nam Cung Khiếu là thế tử, lời hắn nói, tuyệt đối không giả, đám người đang yên tĩnh lại bắt đầu ồn ào xôn xao: cái gì? Trầm Ly Tuyết là do Nam Cung Khiếu đưa tới tướng phủ, nàng thật sự là nữ nhi nguyên phối của Trầm Minh Huy?Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

Mọi người khe khẽ nói nhỏ, ngoài cửa lại vang lên tiếng gã sai vặt hô to: “An Quận vương đến!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN