Quận Vương Phi Phúc Hắc - Chương 23: Kế mẫu tức hộc máu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Quận Vương Phi Phúc Hắc


Chương 23: Kế mẫu tức hộc máu


Edit..Lam Thiên..

“Ly Tuyết, mấy ngày nay ngươi ở tại Tướng phủ, thấy bọn hạ nhân tới tới lui lui bận rộn, vì sao lại không nhắc nhở ta hôm nay là ngày tế trăm ngày của Thanh Trúc tỷ tỷ?” Lôi thị nhìn Trầm Ly Tuyết, trong đôi mắt sắc bén lóe lến tính kế mãnh liệt:

Trầm Ly Tuyết quỷ kế đa đoan, nàng cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người nhào nặn, Trầm Ly Tuyết muốn lấy ngày mất trăm ngày của Lâm Thanh Trúc đến đả kích nàng khiến cho nàng thân bại danh liệt, thật si tâm vọng tưởng!

Nháy mắt, ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của mọi người ngay lập tức tập trung đến trên người Trầm Ly Tuyết, thật là do Trầm Ly Tuyết cố ý che giấu ngày mất trăm ngày của Lâm Thanh Trúc làm cho thừa tướng phu nhân xấu mặt hay sao?

“Phu nhân, chẳng lẽ không phải ngài đang tính toán để cho ta nhập vào gia phả sau đó làm lễ tế trăm ngày cho nương ta?” Trầm Ly Tuyết nhíu mày, khiếp sợ nhìn Lôi thị, giống như nghe được thiên đại chuyện lạ, rất nhanh lấy ra một pho tượng phật đưa tới trước mặt nàng:

“Trên bài vị của nương ta có ghi lại ngày nàng mất, phu nhân cũng đã sớm xem qua, mấy ngày hôm trước ngài nói hôm nay là ngày tốt để cho ta đi Lạc Diệp Tự cầu phật nhập gia phả, ta còn tưởng rằng ngài muốn cho nương của ta trên trời có linh thiêng một cái kinh hỉ, trước để ta nhập gia phả sau lại làm lễ tế trăm ngày cho nương của ta!”

Nam Cung Khiếu uống một ngụm nước trà không tốt liền ho khan liên tục, nhìn sang ánh mắt trong suốt giống như bị thiên đại ủy khuất của Trầm Ly Tuyết, hắn âm thầm giơ ngón tay cái lên, lấy lùi làm tiến đem Lôi thị đánh cho thương tích đầy mình, cao, thật sự là cao!

Ồn ào, mọi người khinh bỉ, ánh mắt khinh thường đều nhìn về phía Lôi thị, nàng biết ngày mất của Lâm Thanh Trúc tự nhiên có thể suy tính ra khi nào thì đến ngày tế trăm ngày của nàng nhưng nàng lại không để tâm quên cấp Lâm Thanh Trúc làm trăm tế trăm ngày, hơn nữa vì duy trì mặt mũi cư nhiên còn đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên trên ngườiTrầm Ly Tuyết, thật thật là vì tư lợi!

Lôi thị sắc mặt tái nhợt, ánh mắt âm trầm, thân thể run nhè nhẹ, móng tay đâm thật sâu vào da thịt, nghiến răng nghiến lợi, kế sách nàng tính kế Trầm Ly Tuyết cư nhiên lại trở thành chứng cứ hữu dụng để Trầm Ly Tuyết đả kích nàng, Trầm Ly Tuyết, ngươi thật là tuyệt!

Trầm Ly Tuyết lặng lẽ liếc mắt nhìn Lôi thị một cái, trong đôi mắt màu đen hiện lên một tia cười lạnh, nhanh như vậy đã chịu không nổi, đả kích trí mạng nàng còn không có xuất ra đâu.

Hung hăng nhéo nhéo cánh tay của chính mình, ánh mắt xinh đẹp của Trầm Ly Tuyết bịt kín một tầng hơi nước, liếc mắt một cái nhìn lại, điềm đạm đáng yêu: “Phu nhân, ta không biết hôm nay là sinh thần của ngài nên cũng không kịp chuẩn bị lễ vật, tôn tượng phật này là ta dựa theo yêu cầu của ngài đến Lạc Diệp Tự cầu về phù hộ cả nhà bình an  lúc này liền đưa cho phu nhân làm lễ vật chúc thọ đi, chuyện ta nhập gia phả có thể dời lại vài ngày cũng được, về phần ngày tế trăm ngày của nương ta, phu nhân có thể để ngày mai làm bổ sung được không?”

Dùng khăn tay che lấp, trong đôi mắt màu đen của Trầm Ly Tuyết hiện lên ánh sáng lạnh, bất cứ lúc nào ở đâu thì áp lực dư luận đều là lớn nhất, chính mình nói càng đáng thương mọi người đối với chính mình càng đồng tình, tức giận đối với Lôi thị tự nhiên cũng càng thêm lớn, đến lúc đó, không cần chính mình ra tay, chỉ cần mọi người chỉ trích cũng có thể đem Lôi thị tức đến hộc máu.

Mọi người tức giận, ánh mắt chỉ trích giống như mũi tên nhọn hung hăng bắn về phía Lôi thị, người chết là lớn nhất, thân là kế thất, Lôi thị quên ngày tế trăm ngày của chính thất đã là không đúng, thế nhưng nàng chẳng những không điệu thấp làm việc còn vào ngày tế trăm ngày của người ta chuẩn bị thọ yến, quở trách nữ nhi của người ta không nhắc nhở nàng, thật sự là không có giáo dưỡng, vì tư lợi tới cực điểm!

Trong ngực bốc lên tức giận, từng trận tinh ngọt kéo lên cổ họng, Lôi thị cố nén không phun ra, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, nhìn chằm chằm Trầm Ly Tuyết lạnh lùng cười, hôm nay hết thảy, nàng đã sớm  tính toán tốt, mỗi một việc sẽ phát sinh sau khi hồi phủ nàng cũng đều nghĩ tới, còn làm tốt đối sách, cũng có thể nói từ một khắc Trầm Ly Tuyết trở về Tướng phủ cũng đã định mẹ con các nàng sẽ bị thảm bại…

Ha ha, Trầm Ly Tuyết thật sự là thông minh, chính mình đã xem nhẹ nàng, bất quá, mẫu thân kia của nàng thật sự là ngu ngốc, nếu không sao lại rơi vào loại kết cục ngày hôm nay…

“An Quận Vương!” Thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên, Trầm Minh Huy một thân cẩm y mỉm cười gạt mọi người ra đi tới cúi người hướng An Quận vương hành lễ.

An Quận Vương ghé mắt liếc hắn một cái cũng không nói lời nào, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bình thản, đáy mắt sâu thẳm như thủy đàm không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trong lòng Trầm Minh Huy cả kinh cũng không dám nhiều lời, An Quận Vương chinh chiến sa trường, nổi danh lan xa, nghe đồn, hắn mặc dù lãnh khốc nhưng cũng sẽ không tùy ý khó dễ người khác, nhưng vì sao hắn mơ hồ cảm giác được An Quận Vương đối hắn có tức giận.

Sau một lát, An Quận Vương lạnh lùng đối với Trầm Minh Huy còn đang hành lễ nói: “Trầm Thừa Tướng không cần đa lễ!”

Trầm Minh Huy đứng thẳng thân mình, trên mặt có mấy phần xấu hổ, ánh mắt mất tự nhiên lóe lóe, An Quận Vương vừa mới trở về vì sao lại gây khó khăn cho chính mình? Chính mình cũng không có làm cái gì, hắn làm sao có thể đối với chính mình có bất mãn?

Trầm Ly Tuyết nhìn Trầm Minh Huy lạnh lùng cười, thời điểm chính mình cần hắn giúp hắn liền trốn rất xa, Lôi thị và Trầm Doanh Tuyết gặp nạn hắn liền khẩn cấp chạy tới giải vây, đồng dạng đều là thân nhân của hắn vì sao đãi ngộ lại kém nhiều như vậy?

“Phụ thân, không phải ngài tiến cung sao? Như thế nào trở về nhanh như vậy?” Trầm Minh Huy không có nửa điểm bộ dáng làm phụ than như vậy Trầm Ly Tuyết cũng không cần thiết tôn trọng hắn giống như trưởng bối.

Trầm Minh Huy hạ mí mắt, ho nhẹ vài tiếng: “Thời điểm vi phụ ở trong thư phòng xử lý sự tình có chút mệt mỏi liền đi chung quanh một lát không nghĩ tới  gã sai vặt kia lại cho rằng ta đã tiến cung…”

“Phải không?” Trầm Ly Tuyết tràn đầy nước mắt, vô cùng đáng thương nói: “Ta còn tưởng rằng ngài không nhận thức nữ nhi là ta này…” Biết Trầm Minh Huy đang nói dối, Trầm Ly Tuyết cũng không chuẩn bị vạch trần, lợi dụng lời nói dối của hắn trừng phạt hắn một phen so với vạch trần hắn càng có ý tứ hơn.

Khóe miệng Nam Cung Khiếu giật giật, bản lĩnh tính kế người khác của Trầm Ly Tuyết càng ngày càng cao…

“Ngươi nói đi đâu rồi, ngươi vĩnh viễn đều là nữ nhi của Trầm Minh Huy ta…” Việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài, càng không thể lại để cho Ly Tuyết nói bậy về Doanh Tuyết, Trầm Minh Huy gấp giọng đánh gãy lời nói của Trầm Ly Tuyết, vươn tay xoa đầu nàng an ủi lại bị Trầm Ly Tuyết không dấu vết tránh được, loại phụ than này nàng khinh thường: “Vừa rồi Doanh Tuyết muội muội phủ quyết thân phận đích thiên kim của Tướng phủ, phụ thân lại không có ở trong phủ, ta mới nghĩ đến ngài không tiếp nhận ta…”

Trầm Ly Tuyết ôm khuôn mặt nhỏ nhắn khóc thê thê thảm thảm, nhưng đôi mắt dưới khăn tay lại sạch sẽ, lãnh liệt, nửa phần ý tứ muốn khóc cũng đều không có lạnh lùng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Trầm Minh Huy, lời của nàng đã muốn nói thực dễ được, thông minh như Trầm Minh Huy hẳn là biết làm như thế nào.

“Ba!” Trầm Minh Huy hung hăng đánh một bạt tai lên mặt Trầm Doanh Tuyết, Trầm Doanh Tuyết là viên ngọc quý trên tay hắn, có thể nói là nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng sủng ái, nay đánh nàng cái tát nhưng cũng là đánh vào thân nữ nhi thân đau ở tâm Trầm Minh Huy.

“Phụ thân, ngài cư nhiên vì Trầm Ly Tuyết đánh ta!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên năm ngón tay, Trầm Doanh Tuyết khiếp sợ nhìn Trầm Minh Huy, phụ thân thương yêu nhất của nàng cư nhiên vì Trầm Ly Tuyết tiện nữ nhân kia đánh nàng.

“Im miệng, Ly Tuyết là thân tỷ tỷ của ngươi!” thời điểm Trầm Doanh Tuyết điên cuồng hét lên Trầm Minh Huy lại đánh nàng hai bạt tai, lòng hắn nhỏ máu, tay hắn run rẩy, Doanh Tuyết phụ thân cũng không muốn đánh ngươi, nhưng vì tương lai tốt đẹp của ngươi hiện tại  người phải chịu một chút ủy khuất.

Trầm Ly Tuyết lạnh lùng nhìn một màn trước mắt, Trầm Doanh Tuyết xa lánh nói xấu đích tỷ một khi bị lan truyền ra ngoài liền sẽ bị  người đời thóa mạ, Trầm Minh Huy đánh nàng, là vì cứu lại nàng, thật sự là phụ thân và nữ nhi tình thâm a!

“Trầm Ly Tuyết, ngươi đừng chỉ khóc không có nước mắt, cũng nhỏ vài giọt nước mắt đi a!” Nam Cung Khiếu lười biếng truyền âm nhắc nhở: “Vạn nhất bị người khác phát hiện ngươi đang giả khóc, kế sách của ngươi liền thất bại…”

“Ai cần ngươi lo!” Trầm Ly Tuyết trừng mắt nhìn Nam Cung Khiếu một cái, người khác đều đem tinh lực tập trung ở trên người Trầm Minh Huy và Trầm Doanh Tuyết, làm sao còn có thể đến xem nàng là đang khóc thật hay khóc giả!

Thừa dịp mọi người không chú ý, Trầm Ly Tuyết hung hăng đá Nam Cung Khiếu một cái, Nam Cung Khiếu nhấc hai chân lên né tránh, ánh mắt tà mị lóe lên tươi cười trêu tức giống như đang nói: “Ngươi đá không trúng, đá không trúng!”

“Trầm Ly Tuyết, bài vị của Thanh Trúc phu nhân đặt ở nơi nào?” An Quận Vương thật lâu không nói chuyện bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu đạm mạc sắc mặt mất tự nhiên tái nhợt!

“Ở trong phòng của ta!” Trầm Ly Tuyết nhíu mi, An Quận vương hỏi cái này để làm gì: ngày đầu tiên vào Tướng phủ, nàng liền đem bài vị của Lâm Thanh Trúc thờ cúng, Lâm Thanh Trúc là vị mẫu thân đủ tư cách, đáng giá để nàng tôn kính.

“Hôm nay là này tế của cô cô, ta muốn thắp một nên nhang cho nàng!” Lâm Nham mỉm cười nhìn Trầm Ly Tuyết, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng.

Trầm Ly Tuyết nháy mắt hiểu được ý đồ của An Quận Vương, đứng thẳng thân thể hướng hai người làm tư thế xin mời: “An Quận Vương, Nham biểu ca, bên này mời!”

“Bản thế tử cũng đi thắp nén nhang!” Nam Cung Khiếu buông chén trà xuống bước nhanh đi theo, loại chuyện dâng hương góp vui này như thế nào có thể thiếu được Nam Cung Khiếu hắn.

Đám phu nhân, thiên kim liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó liền theo sát Nam Cung Khiếu mà đi, năm đó Vũ Quốc Công tồn tại giống như thần thoại, tôn tử Lâm Nham tuổi tuy nhỏ nhưng lại ẩn ẩn có phong phạm của Vũ Quốc Công, An Quận vương là Quận vương hoàng thất cùng Lâm Nham lui tới gần nhau như vậy liền vô cùng có khả năng là hoàng đế đang ám chỉ sẽ trọng dụng Lâm Nham, các nàng sớm lấy lòng cũng không sai:

“Chúng ta cũng đi cấp Thanh Trúc tỷ tỷ thắp nén nhang!”

“Từ biệt mười lăm năm, không nghĩ tới khi gặp lại, Thanh Trúc tỷ tỷ đã muốn… Ai…”

Các tân khách chậm rãi đi tới Trúc Viên, trong đại hoa viên chỉ còn lại Trầm Minh Huy, Trầm Doanh Tuyết, Lôi thị và nha hoàn, ma ma trong Tướng phủ.

Ngày sinh thần vui vẻ của Lôi thị thật sự thành ngày tế bi thương của Lâm Thanh Trúc, nàng từ phu nhân cao cao tại thượng thừa phủ biến thành kế thất thấp hèn, hơn nữa còn thân bại danh liệt, trở thành trò cười lớn nhất trong kinh thành!Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit..Lam Thiên..

Tính kế hơn hai mươi năm, thời điểm thất thủ, nàng cư nhiên lại thua trong tay Trầm Ly Tuyết mới chỉ mười lăm tuổi! rốt cuộc áp chế không được, Lôi thị “Phốc” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối lại thân thể ngã xuống…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN