Nhật Lệ - Chương 1-1: Mở đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Nhật Lệ


Chương 1-1: Mở đầu


Tôi chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ chết đi như thế nào. Tôi không có lý do để làm điều ấy. Trước hết bởi tôi còn rất trẻ. Tuổi thanh xuân giống như búp non lặng lẽ đâm chồi phủ xuống đời tôi một màu xanh nhạt nhẽo. Tôi cũng không mắc bệnh nan y và cuộc sống chưa đủ bế tắc để thôi thúc ý muốn tự vẫn trong đầu. Do vậy, cái chết đối với tôi là một điều gì đó thật xa vời. Hiển nhiên tôi không phải là kẻ thích phủ mây đen cho cuộc đời màu xám của mình.

Ngoài kia, những hạt mưa liên miên theo gió nặng nề quất vào ô cửa sổ mang theo hơi lạnh thấm qua da thịt. Tôi kéo chăn trùm tới tận cằm, cầm điện thoại mở nhạc thật to hòng lấn át tiếng sấm đang không ngừng rền rĩ. Đôi mắt nhắm lại ép bản thân đi vào giấc ngủ, mặc kệ những tia sét hung hãn xé toạc bầu trời, mặc kệ cơn mưa vẫn tầm tã không ngớt.

Dường như đang là nửa đêm và trời còn tối đen như mực, tôi giật mình tỉnh dậy khi thấy cơ thể nhẹ bẫng một cách kì dị. Thế rồi tôi trông thấy bản thân nằm yên trên chiếc giường quen thuộc, hai mắt nhắm nghiền. Trong lòng cực kì kinh hãi, tôi muốn thét lên nhưng chẳng âm thanh nào được phát ra. Chỉ có linh hồn chầm chậm rời bỏ thể xác như làn khói mỏng tan hòa vào không gian, vô ảnh vô định.

Tôi sợ cái chết. Có lẽ bởi tôi còn luyến tiếc, luyến tiếc những người thân quen, luyến tiếc những việc chưa làm, luyến tiếc cho sự cô đơn khi phải một mình rời bỏ và luyến tiếc cho đoạn đường đời sắp sửa chấm dứt trên thế gian. Cái chết âm thầm xảy đến, tựa chiếc lá già cỗi tới hồi héo úa lưu luyến lìa cành bay theo gió lạnh trở về với đất. Ký ức, thần thức, kể cả thể xác đều bị chôn vùi. Lặng lẽ biến mất vô hình. Lặng lẽ biến mất vô tình. May mắn còn tồn tại trong tim những người đang sống, quên là hết.

Giống như cơn ác mộng không hồi tỉnh thức, linh hồn tôi xuyên qua mọi vật thể bay lên mãi theo luồng sáng kì lạ chiếu tới, tựa hồ bị hút vào bên trong. Tia sét trắng đùng đoàng cắt ngang như lưỡi hái tử thần đánh thẳng vào căn phòng phía dưới. Thế rồi nó chậm rãi bốc cháy. Luồng sáng trên cao khép lại, trả về bóng tối của hàng đêm trước đó. 

Tiềm thức, chìm vào vĩnh hằng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN