Vạn Giới Gian Thương - Chương 16: Giông gió trước cơn bão
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Vạn Giới Gian Thương


Chương 16: Giông gió trước cơn bão


Dịch giả: KenSeki

“Hắc y? Che mặt? Nữ tử?

“Đó chẳng phải là Mộc Uyển Thanh sao…”

Nghĩ lại thì tuy rằng Đoàn Dự đã bở lỡ mất thời gian tìm cha mẹ của Chung Linh để xin giúp đỡ, nhưng vì huynh đệ họ Trầm xuất hiện, đã giúp bọn hắn bắt kịp mạch thời gian trong cốt truyện, vả lại nếu Đoàn Dự không nhắc, thì Thôi Bác Văn đã quên mất nàng này từ lâu rồi..

Nếu quả thật Đoàn Dự không đi, thì rất có khả năng sẽ không cách nào cứu được Mộc Uyển Thanh nữa.

Mặc dù theo truyện lúc đầu thì Đoàn Dự cũng không giúp gì được Mộc Uyển Thanh, nhưng ai mà được, chẳng may vạn nhất hắn lại giống như cánh bướm nhỏ, vỗ cánh một cái lại thành ra cơn bão vỗ chết mất Mộc Uyển Thanh, thì không được tốt cho lắm, hơn nữa nếu đem so sanh với Vương Ngữ Yến chỉ biết đọc sách học lý thuyết giết người thì nàng Mộc Uyển Thanh này vẫn thú vị hơn nhiều, còn lý giải vì sao Đoàn Dự bồ kết Vương Ngữ Yến thì cũng dễ hiểu.

Cái này là từ bản tính, hai kẻ có học thức thì dễ hấp dẫn lẫn nhau, Vương Ngữ Yến thì không khác gì cuốn bách khoa toàn thư ở cái thế giới Thiên Long này, chỉ cần nhìn qua là không quên được, mà Đoàn Dự cũng không thua kém, còn nhớ đoạn khi Đoàn Dự học Lục Mạch Thần Kiếm… chỉ tùy tiện đọc một lần mà học được luôn, đây là trí nhớ cớ nào chứ.

Sự thông minh của Đoàn Dự, thì Thôi Bác Văn cũng đã tự mình trải nghiệm qua, trí nhớ thực đáng sợ, chỉ bâng quơ xem qua Lăng Ba Vi Bộ mà có thể nhớ kỹ, thì năng lực quá khủng rồi.

“Đi! Sao lại không đi chứ, Phật Tổ có câu, cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng.”

Đoàn Dự nghe sư phụ nói như vậy, thì lập tức vui vẻ, hắn chỉ sợ sư phụ không thích mấy chuyện thị phi như thế, dù sao thì sư phụ hắn cũng là cao nhân tiền bối có rất nhiều phép thuật của tiên nhân, không thích dính đến chuyện thị phi ở thế tục thì cũng là rất bình thường.

Đoàn Dự đào hố mai táng cho hai huynh đệ họ Trầm.

Rồi ngay lập tức xác định phương hướng, nếu như đã biết cô gái kia ở gần đây, chỉ cần cẩn thận tìm kiếm thì chắc chắn sẽ thấy.

Quả nhiên, sau khi xuyên qua một mảnh rừng tùng gãy đổ về hướng Bắc, thì phát hiện một cái đường nhỏ, có nhiều dấu vết còn để lại trên mặt đất, có lẽ vừa mới có người đi qua đây không lâu, đi tiếp sáu bảy dặm, thì gặp một căn nhà lớn ở trước mặt.

Đây có lẽ chính là nơi trú ẩn của Mộc Uyển Thanh rồi.

Hai người đến trước của nhà, thì đột nhiên một cây gậy từ dưới đất vung lên.

Thôi Bác Văn còn chưa có động tác gì, thì Đoạn Dự đột nhiên lắc mình một cái, đã đến trước mặt người nọ.

Đùng!

Hắn tát một cái lên khuôn mặt chữ điền của người nọ, rồi vận toàn thân vận chuyển Bắc Minh Thần Công, chỉ trong chốc lát người nọ đã mất đi năng lực phản kháng, ngã xuống đất. Đoàn Dự đã có kinh nghiệm từ lần trước, nên khi thấy đối phương mất đi năng lực phản kháng, thì liền thu công, không lấy mạng người nọ.

Toàn bộ sự việc đều lọt vào mắt Thôi Bác Văn…

“Cái tên mũ sư cô này…” vẻ mặt như thế nào lại giống như lúc trước hắn và Trầm Bát đánh nhau vậy.

Kỳ thật Lão Thôi cũng không biết, hiện tại, Đoàn Dự đã sùng bái hắn đến phát rồ. Hút xong nội lực của đối phương, lại không nhịn được cảm thán, “Không nghĩ đến đánh người lại có cảm giác khoan khoái dễ chịu như thế, bảo sao sư phụ lại thích đi đánh người như thế…”

“Sư phụ! Những việc xử lý bọn đạo chích nhãi nhép này, cứ để đồ nhi giải quyết!” Đoàn Dự phủi tay, quay lại giải thích với Thôi Bác Văn.

“Ừ! Dự nhi này!”

“Có đồ nhi!”

“Khi hút nội lực của người khác, con có cảm giác không khỏe gì không?”

“Khởi bẩm sư phụ! Chưa từng có!”

“Ừ! Nhớ kỹ không được quá ham hố…” Kỳ thật trong lòng Thôi Bác Văn như đang chửi “Motherfu*ker” mấy vạn lần.

Người so với người chênh lệch thật quá đáng, hắn hút nội công người khác thì toàn thân đau đớn muốn chết đi sống lại, còn thử nhìn Đoàn Dự xem, rắm cũng không thèm đánh…

“”Vâng! Sư phụ! Đồ nhi xin ghi nhớ! “

Nói xong, hai người bước về phía căn nhà lớn.

Chỉ thấy cửa sân đã được mở rộng, rõ ràng đoàn người kia đã đến.

Vừa đến trước cửa, thì thấy bốn năm người đồng thời từ bên cạnh lao đến, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm hai người, một tên quát:” Các ngươi là ai? Xông loạn vào đây làm gì?”

Đoàn Dự thầm sốt ruột: “Cực kỳ không xong, nhà cũng đã bị người ta bao vây, không biết chủ nhân đã bị gặp độc thủ hay chưa.”

Nghĩ xong, định ngay lập tức thi triển khinh công xông vào, nhưng cánh tay phải đã bị Thôi Bác Văn giữ chặt, Đoàn Dự không biết dụng ý của sư phụ, đành phải kiềm chế, chờ sư phụ xử lý.

Thôi Bác Văn tiến lên một bước nói: ” Ta đến tìm chủ nhân nơi này, ngươi là người phương nào lại dám cả gan ngăn cản hử?”

Một giọng nói già nua vang lên:” Hai kẻ mới tới rất kỳ lạ, nhất định là nhân tình của con tiện nhân kia, cho bọn chúng vào, chúng ta nhỏ cỏ tận gốc bắt gọn một mẻ luôn.”

Vừa dứt lời, thì mấy tên kia tránh ra, để lộ một lối đi, nhìn hai người với vẻ giễu cợt.

Thôi Bác Văn nghe nói như thế, thì lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ.

“Đùa cái gì vậy?” Ngươi bảo Lão Thôi là tình nhân của Mộc Uyển Thanh thì còn nghe lọt tai, nhưng vì sao lại lôi cả Đoàn Dự vào, hai người bọn hắn là tình nhân hàng thật giá thật đấy, thế mà ngươi cũng nghĩ ra được, vị lão bá này rất biết đùa nha..”

Nhưng nếu đã cho bọn hắn đi vào, thì Thôi Bác Văn cũng lười so bì làm gì, hắn liền kéo Đoàn Dự đi vào bên trong.

Băng qua một cái sân, hai bên con đường bằng đã có trồng đủ loại hoa hồng, hương thơm ngào ngạt, con đường bằng đá quanh co xuyên qua một cửa động hình tròn.

Hai thầy trò Thôi Bác Văn đi đến men theo con đường bằng đá, nhưng chỉ thấy hai bên đầy người, chỗ này một cái, chỗ kia một cái.

Chợt từ phía trên cao có một người nhẹ giọng ho khan, Thôi Bác Văn nhìn sang, thấy trên đầu tường có bảu tám người tay cầm binh khí đang đứng, trừng mắt hung hãn nhìn bọn hắn, tay ghì chuôi đao, có ý thị uy dăm dọa.

Thôi Bác Văn nhếch miệng, lười để ý đến mấy loại tôm tép nhãi nhép này, hắn đến chỉ để cứu người, mặc dù không ngại hút sạch nội lực của bọn này, nhưng trước mắt cứ tìm thấy Mộc Uyển Thanh rồi tính tiếp, hắn nhìn thấy nhiều người tập trung ở chỗ của Mộc Uyển Thanh như thế, trong lòng cũng có chút bồn chồn, hi vọng cái hiệu ứng cánh bướm * hắn đoán lúc trước sẽ không thực sự giết mất Mộc Uyển Thanh.

Phía cuối con đường đá là một tòa đại sảnh, từng dãy cửa sổ dài bị rơi trên mặt đất. Thôi Bác Văn đi đến phía trước dãy cửa sổ, tung một cước lên cửa chính.

Phanh!

Cánh cửa phát ra một tiếng kêu dài rồi mở toang, làm kinh động đến những người ở bên trong phòng, không ít người quay lại nhìn bọn hắn, trong phòng kẻ đứng người ngồi, có khoảng mười bảy mười tám người. Ở chính giữa có một cô gái mặc áo đen ngồi trên ghế, nàng ngồi quay lưng ra ngoài, nhìn không rõ dung nhan xinh đẹp của nàng, chỉ lộ ra dáng lưng thon thả, và một mái tóc đen nhánh xõa trên bộ trang phục của thiếu nữ.

Trên dãy ghế phía đông có hai bà lão đang ngồi, trên tay không cầm gì cả, chỉ còn hơn mười tên khác thì đều cầm binh khí. Trước mặt bà lão ngồi phía dưới có một người nằm ngang sõng soài trên mặt đất, bị cắt ngang cổ họng, máu tươi chảy ra lênh láng, rõ ràng là đã chết.

Mắt Thôi Bác Văn hơi híp lại, nộ khí bừng lên,thực ra, hắn không phải chưa từng nhìn cảnh giết người mà nổi giận, nhưng đám người này đã hoàn toàn khơi lên lửa giận của hắn, tượng đất còn có ba phần nóng nảy, huống chi là hắn.

Hơn mười mấy người đuổi giết mô cô gái yếu đuối, chỉ vì ghen tuông của Đoàn Chính Thuần.

Kinh nghiệm sống của Thôi Bác Văn không đủ để giúp hắn lý giải được những loại tình huống như thế này.

Đoàn Dự cũng bị hình ảnh máu tanh làm cho bụng đầy căm phẫn, giết người mà lại hành hạ dã man, hắn cũng đã từng giết người, nhưng loại hành hạ để chảy máu đến đên một cách khổ sở như thế này thì quá tàn nhẫn.

Ngồi ở trên cao là một bà già tóc trắng, thân hình thấp bé, mặt rộng và ngắn, lông mi màu trắng rủ xuống, mắt híp lại thành một khe nhỏ, lóe lên một tia hung quang kèm sát khí, liên tục đảo qua đảo lại dò xét hai thầy trò Thôi Bác Văn, rồi cất giọng khàn khàn quát:” Này, các ngươi là người phương nào! Tới đây làm gì?”

Đoàn Dự vừa muốn trả lời, thì Thôi Bác Văn khoát tay chặn lại, cướp lời nói trước:

“Không có gì, rảnh rỗi muốn tán gẫu nên đi ra ngoài dạo chơi, nhưng vừa ra khỏi cửa thì liền gặp một đám vô liêm sỉ đang bắt nạt người khác!”

Bà già ngồi phía dưới liền nổi giận, đột nhiên đứng lên, vung hai tay lên, mỗi tay đều đã nắm một thanh đoản đao, xông về phía trước hai bước, giơ thanh đao lên nhắm giữa cổ Thôi Bác Văn chém tới.

Đúng lúc này, một cây Thiết quải trượng đưa qua, chặn lại đoản đao, thì ra bà già còn lại ra tay cản lại.

Mụ nhỏ giọng nói: “Bình bà bà chậm chút, để hỏi rõ ràng trước đã, rồi giết cũng không muộn!” nói xong thì đem cây Thiết quải trượng dựng tựa vào ghế bên cạnh, rồi hỏi Thôi Bác Văn:” Ngươi là ai, dám cả gan ở đây ăn nói ngông cuồng.”

Thôi Bác Văn không thèm để ý đến mụ này, mà chỉ nhìn chằm chằm đánh giá bà già vừa mới ra tay kia.

Bà này nhìn rất mập mạp, bụng phưỡn ra như người có bầu bảy tám tháng, mái tóc mụ hoa râm, vẻ mặt rất dữ tợn, giọng nói còn thô hơn mấy phần so với giọng đàn ông, bên eo phải có dắt một thanh đoản đao, mà trên tay còn đang cầm một thanh đao khác dính đầy máu tươi, xem ra người nọ chính là chết trong tay mụ.

Thôi Bác Văn chỉ thi thể trên mặt đất hỏi:”Là ngươi giết hắn sao?”

Bà già kia cũng không trả lời, chỉ quát lên:”Xú tiểu tử, ngươi thật không biết phân biệt tốt xấu. Thụy bà bà tự mình mở miệng hỏi ngươi chính là coi trọng tiểu tử nhà ngươi! Ngươi không biết vị lão bà bà này là ai sao? Thật là có mắt như mù.”

Thôi Bác Văn nén giận nở một nụ cười, vẫn nhìn mụ như trước, nói:

“Lão tử hỏi ngươi một lần nữa. Người này có phải do ngươi giết không?”

…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN