Vạn Giới Gian Thương
Chương 21: Vâng, thưa sư mẫu!
Dịch giả: KenSeki
“Không phải vậy! Mộc cô nương, ta nghĩ cô đã thật sự đã hiểu lầm rồi.”
Thôi Bác Văn vội vàng giải thích.
Mộc Uyển Thanh khẽ thở dài, giọng lạnh như băng nói: “Là ngươi không muốn lấy ta?”
“Không phải thế…” Thôi Bác Văn có chút mô hồ, mặc dù hắn đã biết rõ hậu quả của việc cởi bỏ khăn che mặt của Mộc Uyển Thanh, nhưng hắn không nghĩ đến là Mộc Uyển Thanh lại trực tiếp như thế, hắn còn không kịp chuẩn bị tâm lý.
Mộc Uyển Thanh nghe Thôi Bác Văn nói như thế, sắc mặt dịu xuống, nói: “Nếu như đồng ý, chúng ta lập tức bái đường thành thân.”
Ấn tượng của nàng đối với Thôi Bác Văn cũng không tệ lắm, mặc dù hắn đã vô lễ với nàng, nhưng mà khi sắp kết hôn, thì cũng nảy sinh chút tình cảm, hơn nữa hắn cũng có ơn cứu mạng nàng, mặc dù nàng cũng tự cho rằng bản thân có đủ năng lực tự mình đối phó với đám Thụy bà bà, nhưng chắc sẽ không có dễ dàng như thế.
Hơn nữa mặc dù Thôi Bác Văn không được coi là anh tuấn, nhưng khuôn mặt cũng góc cạnh rõ ràng, kết đôi với nàng thì cũng coi như không tồi.
” A ~ Mộc cô nương, hãy nghe ta nói hết đã! Ta, ta không có ý như vậy.” Kỳ thực Thôi Bác Văn đối với việc kết hôn này thì vẫn luôn có ý tránh né.
Tuy rằng hắn đến thế giới này được hai năm, nhưng trong lòng không có chút nào gắn bó cả, hắn vẫn luôn tự coi bản thân chỉ như khách qua đường, vả lại, Vạn Giới Chỉ Hoàn cũng đã mở khóa chức năng tìm kiếm vị diện.
Cho dù trong thời gian ngắn khó có thể tìm thấy gì, nhưng một khi tìm thấy, liệu hắn có thể vì chút duyên phận hồng nhan mà từ bỏ việc đi đến giới diện khác không? Rõ ràng là hắn không làm được.
Đối với cổng dịch chuyển không gian này thì hắn không hiểu một chút gì, không biết có thể dẫn theo người khác đi cùng không, chuyện này hắn đã dò hỏi qua Tiểu Y, nhưng Tiểu Y cũng mù mờ không kém, nói rằng trí nhớ bị thiếu sót rất nhiều, chỉ khi nâng cấp chiếc nhẫn thì mới có khả năng nhớ thêm.
Hắn thực sự không dám yêu, hắn sợ một khi yêu rồi thì sau này sẽ lại mất đi, vì thế nên hắn lựa chọn trốn tránh vấn đề này.
” Ngươi đã có thê tử ở nhà? Vậy ta sẽ đi giết nàng…” Mộc Uyển Thanh nghi hoặc, quay lại đối diện với ánh mắt Thôi Bác Văn, lúc này hai người đứng ôm nhau, khoảng cách hai đôi mắt không đến mười phân, Mộc Uyển Thanh cảm thấy rõ ràng sự thay đổi trong hơi thở của Thôi Bác Văn, nhưng không hiểu vì sao lại như thế.
“Không có, ngươi hiểu lầm rồi….” Cô nương Mộc Uyển Thanh có lòng đố kỵ rất mạnh, giống hệt mẫu thân đồng thời cũng là sư phụ của nàng, nếu người ta không yêu thì lập tức đòi giết bỏ, nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt trong veo như nước của Mộc Uyển Thanh, thì Thôi Bác Văn cảm thấy trong tim thực sự bị rung động.
“Vậy là ngươi không muốn lấy ta, thế thì… cùng chết đi…”
Mộc Uyển Thanh nóng nảy, “cái này cũng không được, cái kia cũng không phải, Thôi Bác Văn nhà ngươi chính là không muốn lấy ta, không muốn chịu trách nhiệm, tìm nhiều lý do như thế làm gì, nếu không thì cùng nhau chết đi!”
Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, giết Thôi Bác Văn, sau đó tự sát, dù sao thì nàng không muốn cho người thứ hai nhìn thấy dung mạo của nàng, thế thì cùng nhau đến Địa phủ làm một đôi phu thê còn tốt hơn.
Mộc Uyển Thanh rút ra một cái ám tiễn giấu trong cánh tay, cầm trong tay, rồi hung hăng đâm vào ngực Thôi Bác Văn.
Phốc…
Máu tươi bắn ra, Mộc Uyển Thanh sững sờ nhìn máu tươi trên tay, ám tiễn cắm một phần vào da thịt, máu tươi chảy ra làm ướt vạt áo Thôi Bác Văn.
” Vì sao ngươi không tránh né?” Mộc Uyển Thanh vốn cho rằng với thân thủ của đối phương thì không thể không tránh được một đòn này, thế mà lại đâm trúng.
Hơn nữa nàng chỉ cần hơi dùng sức, thì lập tức có thể lấy mạng đối phương, nhưng không hiểu sao bản thân lại không thể hạ thủ, trong lòng không biết tại sao lại có chút không đành.
” Ta mắc nợ cô nương, nên cố ý nhận một kích này.” Thôi Bác Văn nhìn Mộc Uyển Thanh đang bị hắn ôm trước ngực.
“Cảm giác này thật sự là quá….
…có phải là quá đau không chứ… mẹ kiếp! cú này mà dịch lên trên một chút, thì cái mạng nhỏ này của ta đã đi tong rồi!”
“Không biết được cô nàng này có phải bị điên hay không, như thế nào nói động thủ liền động thủ luôn như thế.”
“Trở mặt nhanh như lật sách, không một chút chần chừ đâm một phát.” lão Thôi cảm thấy như nằm mộng.
Giờ phút này Mộc Uyển Thanh đã bị Thôi Bác Văn dán cho cái mắc [sinh vật nguy hiểm], “mặc nợ cô nương” cái gì chứ, đơn giản là vô nghĩa, hắn sợ nếu mà kích động Mộc Uyển Thanh một cái thì mạng nhỏ của hắn sẽ phải để lại chỗ này, may mắn là chỉ bị rách chút da thịt mà thôi.
“Ngươi…” lúc này đây Mộc Uyển Thanh không thể hiểu được của Thôi Bác Văn, nhưng sau câu nói của hắn, lại khiến nàng khó hạ thủ, “Sư phụ, ta nên làm thế nào bây giờ…?” Mộc Uyển Thanh rất rối trí, thực sự thì nàng không thể ra tay hạ thủ được, nhưng mà sư phụ nàng đã dạy rằng, nếu tên đàn ông nào nhìn thấy mặt nàng mà không chịu cưới, thì chắc chắn phải giết chết, giờ đây trong lòng nàng cảm thấy vô cùng khó xử…
“Ồ! Kia có phải sư phụ của cô nương không thế?”
Đột nhiên Thôi Bác Văn ngẩng đầu, tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía sau lưng Mộc Uyển Thanh.
“Sư phụ?” Mộc Uyển Thanh sửng sốt! Nhìn theo ánh mắt của Thôi Bác Văn, thì quả thật trông thấy một…rừng cây…
Cơ hội! Thôi Bác Văn đột nhiên buông lỏng cánh tay đang ôm Mộc Uyển Thanh, nội lực toàn thân dồn xuống hai chân, thi triển Lăng Ba Vi Bộ đến cực hạn.
Trong chớp mắt, hắn đã phi thân ra xa hơn mười trượng.
Mộc Uyển Thanh cảm giác hơi thở nam nhân vẫn ôm ấp mình tự nhiên không thấy đâu nữa, quay đầu nhìn lại thì thấy Thôi Bác Văn đã trốn biến ra ngoài rất xa. Mộc Uyển Thanh sững sờ! Thoáng nghĩ một chút liền minh bạch, tức đến nghiến răng kèn kẹt, người ngu cũng hiểu là mình vừa bị lừa, sư phụ quả nhiên nói không sai, đàn ông trong thiên hạ tất đều là một đám vô tình bạc nghĩa cả.
“Thôi Bác Văn, ngươi là tên lừa đảo, thay lòng đổi dạ, chờ đó cho ta! Ta nhất định sẽ bắt được ngươi, sau đó sẽ làm thịt ngươi!”
Mộc Uyển Thanh nổi giận đùng đùng, nhìn Thôi Bác Văn chạy đi xa chuồn mất, trong lòng thầm thề một câu.
Thôi Bác Văn thấy bản thân đã thoát ra khỏi phạm vi công kích của ma nữ, thì liếc nhìn lại, Đoàn Dự vấn đứng ở gần đống đổ nát kia, thì gọi to: “Dự nhi, ngươi đi tìm Chung phu nhân nhé, ta đi trước đây!”
Vừa nói xong, Thôi Bác Văn nhảy mấy cái, lập tức biến mất trong rừng…
Đoàn Dự ngẩn ngơ! Sư phụ vừa hô cái gì thế?
“Mới vừa rồi không phải sư phụ với sư mẫu còn tình chàng ý thiếp vui vẻ sao”, bọn Đoàn cũng chẳng quan tâm có đúng là Thôi Bác Văn đang vui vẻ hay là không, dù sao theo như Đoàn Dự thấy thì sự phụ hắn đã rất vui vẻ.
“Không hiểu sao mới vừa xong hai người còn mùi mẫn như thế, đột nhiên sư mẫu lại đâm cho sư phụ một mũi tên, mặc dù nhìn sư phụ sinh lực vẫn dồi dào không có gì đáng lo, nhưng đến cùng là vì sao lại thế nhỉ?”
Đoàn Dự thấy bản thân còn đánh giá thấp mức độ phức tạp trong mối quan hệ của sư phụ và sư mẫu, khẳng định bên trong còn có nội tình nào đó khác nữa.
“Ngươi là đồ đệ của hắn?” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai Đoàn Dự, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Đoàn Dự vội vàng đứng lên, hơi cúi người, nói: “Đồ nhi là Đoàn Dự, bái kiến sư mẫu!”
Mộc Uyển Thanh lảo đảo, chiếc khăn che mặt màu đen suýt nữa lại rơi xuống…
Lúc này nàng đã lại đeo chiếc khăn che lên mặt, dù sao trong lòng nàng đã thề trừ Thôi Bác Văn thì sẽ không để người nào khác nhìn thấy mặt mình.
“Sư mẫu cái gì, đừng có ăn nói bậy bạ, ngươi có đùng là đồ đệ của cái tên nhu nhược, vô sỉ, thay lòng đổi dạ kia không, vừa rồi hắn nói cái gì? Chung phu nhân là ai?”
Đoàn Dự chép miệng nghĩ, “thế này còn bảo không có quan hệ? chẳng phải vừa bảo cái gì mà thay lòng đổi dạ với nhu nhược vô sỉ sao, nếu thực sự không có quan hệ gì, thì sao lại nói như thế chứ? Sư mẫu cũng thật đúng là…”
“Khởi bẩm sư nương, chuyện là đệ tử và Chung Linh bị người của Thần Nông bang tập kích, Thiểm Điện Điêu của Chung Linh cắn bang chủ Thần Nông bang bị thương, Chung Linh bị bọn chúng bắt giữ, đệ tử muốn đi tìm Chung phu nhân để xin thuốc giải độc.”
“Nói lại lần nữa, ta không phải sư mẫu của ngươi, Thần Nông bang giỏi thật, lại dám bắt Linh Nhi muội muội của ta, ta sẽ cùng ngươi đi tìm Thần Nông bang.”
“Đa tạ sư mẫu!”
“Ta đã bảo! Ta không phải sư mẫu của ngươi!”
“Vâng, thưa sư mẫu”
“A a a! Sư phụ khốn nạn dạy dỗ ra đệ tử cũng khốn nạn, Thôi Bác Văn, ta nhất định phải ngươi. Còn nữa không cho phép ngươi gọi ta là sư mẫu.”
“Không thành vấn đề, sư mẫu!!!”
Đoàn Dự bĩu môi, “giết sư phụ??? người có hạ thủ được hay không? Vừa rồi nhìn bộ dạng người khi đâm sư phụ mà xem, còn không phải lo lắng trăm lần sao.”
“Lại gọi sư mẫu, ta giết ngươi trước!”
“Vâng, thưa sư mẫu”
“…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!